Chương 21: (Vô Đề)

Ngắt điện thoại, Tạ Lan Sinh liền đi rửa tay. Anh mở vòi nước, không ngừng rửa, giống như hy vọng xúc cảm cầm ống nghe kia sẽ rời bỏ mình mà đi, nhưng tiếng nước chảy dữ dội lại không che nổi dòng máu sục sôi trong tai anh.

Phim nhựa hỏng mất rồi.

Phim nhựa hỏng mất rồi! Phim nhựa hỏng mất rồi phim nhựa hỏng mất rồi! ! !

Đại não tê rần, huyệt thái dương cũng thình thịch giật.

Hiện tại thế nào đây, anh cuối cùng phải làm thế nào đây? Phim nhựa cùng với vốn liếng quay phim đã dùng hết trong một tháng, đoàn phim giải tán, Kỳ Dũng đã quay về Mỹ, Niếp Niếp, Tân Dã cũng không ở đây, suốt nửa năm đều phí phạm.

Anh không nên đi Australia để làm hậu kỳ điện ảnh, anh cũng không nên vì giảm chút chi phí mà cho hết phim nhựa vào cùng một bưu kiện, chí ít để ngừa rủi ro phải tách bớt phim nhựa ra... Nhưng mà hết thảy không có "Nếu", chuyện tệ hại nhất đã xảy ra rồi.

Anh chưa từng gửi hàng quốc tế, cũng không biết còn có "Thông quan". Anh chỉ cảm thấy, dù sao cũng không thể xem bản mẫu, quay tốt hay không cũng chỉ có thế chấp nhận. Gửi trước sau, hay gửi cùng lúc, tất cả đều giống nhau.

Sự tự chỉ trích của Tạ Lan Sinh thậm chí đã diễn biến thành hối hận xuyên tâm. Ngực anh như có một quả cầu lửa, sắp nổ tung.

Anh nghĩ tới hình ảnh "Xin giúp đỡ" với những họ hàng, nghĩ tới hình ảnh mượn máy quay từ giáo sư Vương, cảnh đi tàu chui mua phim nhựa, cảnh mời Tân Dã diễn "Vương Phúc Sinh". Đến cái ngày uống rượu với trưởng thôn đến xuất huyết dạ dày, rồi ngày mời Sầm Thần, Kỳ Dũng gia nhập... Từng cảnh chân thật như vây, nhưng toàn bộ đã vô dụng, giờ phút này nghĩ đến thật sự là trò cười. Không chỉ có anh phí công vô ích, mười mấy người Niếp Niếp, Tân Dã, Sầm Thần, Kỳ Dũng cũng đều như vậy.

Anh lại nghĩ đến lời của Nathan, "Nhân viên hải quan phụ trách kiểm hàng có chút hiểu biết về sản xuất văn hóa... Vì thế, anh ta cho rằng vật phẩm bên trong là hàng cấm, là có vấn đề, không chút do dự tiến hành tra xét hải quan."

Tạ Lan Sinh lấy tay ôm mặt.

Anh chỉ là muốn làm đạo diễn, chỉ muốn quay điện ảnh, điều này sao mà khó đến thế?

Anh thậm chí không nhịn được nghĩ rằng, giả như anh cũng làm việc giống như hàng ngày hàng vạn chiếc đinh ốc*, không có lý tưởng, không có dã tâm, có phải sẽ dễ dàng hơn một chút hay không? Giống như người khác, ngoan ngoãn ở lại xưởng Tiêu Tương làm phó đạo diễn thậm chí là thư ký trường quay, có phải sẽ vui vẻ hơn hay không? Hoặc là, giống như cha mẹ anh nói vậy, năm đó căn bản không thi Bắc Điện, mà là vào Khoa Đại, có phải cuộc sống sẽ suôn sẻ hơn chăng?

*Nguyên văn  (loa ti đinh): Gia đình Fiksikov – Phim truyền hình thiếu nhi Nga kể về một gia đình có thể biến thanh thành đinh ốc.

Có bao nhiêu người phải trải qua những trắc trở như vậy trong công việc cơ chứ? Có nhiều mơ hồ, nhiều khó hiểu, nhiều tự trách, nhiều hối hận như vậy không?

Nói trắng ra là, tất cả mọi người đều sinh sống giống nhau, cũng chỉ có anh là thứ quái đản.

Anh biết, thấp thỏm lo âu, thoắt hoảng thoắt sợ, không phải diện mạo vốn có của cuộc sống.

Tạ Lan Sinh ngồi trước bàn, toàn thân vô lực, đại não tê liệt.

Trong lòng anh có vật nặng ngàn tấn. Nó trốn trong bóng đêm đậm đặc đăm đăm dòm ngó, không bước ra, cũng không rời khỏi, chỉ nhìn khóa vào anh. Bên dưới thứ đó dường như còn đang treo gì đó, nếu thực sự nhấc lên, anh sẽ buộc phải đối diện với thứ còn lớn hơn rất nhiều, đó là sự suy sụp cõng trên lưng biểu tượng thất bại —— anh tốt nghiệp được hai năm mà một phim cũng chưa quay nổi, lăn lộn thêm một năm nữa vẫn tầm thường vô dụng như vậy.

Tạ Lan Sinh cảm thấy, nếu giờ phút này có người nhà bạn bè nào nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhất định không thể nhận ra được đây là con người vẫn luôn lạc quan, mà phỏng chừng cho rằng đây là một hoạ sĩ vụng về nào đó lấy anh làm mẫu, tận tình tỏ rõ sự bi ai của bản thân.

Mãi cho đến mười giờ tối, Tạ Lan Sinh vẫn ngơ ngẩn.

Đầu đường bên ngoài cửa sổ có người hoá vàng mã. Ngọn lửa vốn bốc lên hừng hực, chậm rãi chậm rãi tàn lụi, cuối cùng biến thành một đống bụi tro, gió lướt qua liền phần phật bay lên, rồi lả tả rớt xuống. Tạ Lan Sinh cảm thấy, cực kỳ giống con đường của anh, thuở đầu nhiệt tình dữ dội, cuối cùng chẳng còn chút dấu tích.

Suốt một ngày Tạ Lan Sinh ngay cả cơm cũng chẳng có tâm trạng ăn.

Anh nằm trên giường mình, đầu trên gối, ôm chăn nhỏ, lơ đãng nhìn trần nhà ngẩn ngơ, hận không thể ngủ mãi không tỉnh.

Loại trạng thái này kéo dài đến sáng sớm ngày kế tiếp. Tầm chín giờ, Tạ Lan Sinh nhận được điện thoại của Tân Dã từ xưởng Thượng Ảnh, hỏi phim nhựa thế nào rồi, bên Australia đã nhận được hay chưa.

"Tân Dã..."

"Ừ? Làm sao vậy?"

Đột nhiên nghe được âm thanh của Tân Dã, Tạ Lan Sinh liền tủi thân, có chút giống cún hoang, cả đầu cả mặt ướt đầm đìa: "Tân Dã... Nếu, tôi nói nếu, hậu kỳ tại Australia xuất hiện vấn đề, toàn bộ phim nhựa đều không thể dùng nữa, hết thảy cố gắng đều uổng phí. Cậu có cho rằng, tôi nên kiên trì tiếp hay không." Là khởi quay lần thứ ba. Chính thức khởi quay là lần đầu tiên, khi Kỳ Dũng và Sầm Thần gia nhập là lần thứ hai, hiện tại...

Đây không phải là ông trời cố tình ngăn cản anh đấy chứ?

Giọng điệu Tân Dã bình tĩnh, hơi lộ ra sự lạnh lẽo, lại mang theo năng lực kỳ dị, y nói: "Vậy quay lại thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!