Đợi đến khi tỉnh táo, những lời nói ra lúc rượu vào đều là xằng bậy.
"Phim chui" một khi xảy ra chuyện, ai mà biết số phận sẽ như thế nào. Dẫu rằng không có luật pháp tương quan nhưng hậu quả tính ra cũng chẳng tốt lành.
Không đợi Tạ Lan Sinh suy xét thấu đáo gì, cuối tháng ba, trường học truyền đến tin tức tốt —— anh được phân công rồi.
Tạ Lan Sinh tốt nghiệp Học viện điện ảnh Bắc Kinh khóa 85, cùng rời trường với khóa 86.
Anh không tranh vào xưởng hàng đầu, vì để sớm có ngày sở hữu cơ hội quay phim mà vào xưởng Tiêu Tương nằm tại Hồ Nam Tr**ng S*. Anh chủ động lựa đơn vị ít được quan tâm, trường học hiển nhiên chẳng chối từ, bởi vậy, thời gian phân công của anh so với bạn học có phần sớm hơn.
Lựa chọn của Tạ Lan Sinh kỳ thật không khó lý giải.
Trước nay, một đạo diễn điện ảnh nhất thiết phải làm thư ký trường quay mấy lần, rồi mới từng bước đi lên làm trợ lý, phó đạo diễn, đạo diễn thực hiện, tổng đạo diễn, vất vả đến mấy thập niên. Mà đây còn là một đường suôn sẻ, không đụng phải bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào. Bởi vì "Đạo diễn" chỉ có một, tất cả mọi người đều luận thâm niên, chỉ có như vậy mới có thể xem như là chế độ tuyển chọn hợp lý.
Giấy phép xưởng hữu hạn, xưởng sản xuất thông thường hàng năm chỉ có thể được phân chia một hai bộ, Bắc Ảnh Thượng Ảnh Trường Ảnh Bát Nhất tựa hồ có thể lấy nhiều hơn một chút, đến tầm mười bộ. Thế hệ đạo diễn già nổi danh lũng đoạn danh sách quý giá này, đám ranh mới mọc lông vừa tốt nghiệp không thể nắm được cơ hội nào. Song, mấy năm trước, sinh viên được Học viện điện ảnh chiêu sinh lại sau khi ra trường, thế nhưng lại nhận được sự coi trọng tại một vài "Xưởng nhỏ biên cương" thiếu thốn nhân tài mà liên tiếp vượt cấp, điều này khiến cho một vài sinh viên bao gồm cả Tạ Lan Sinh nóng lòng muốn thử. Nghe nói, sớm nhất, là mấy thanh niên xưởng Quảng Tây đã lập tổ làm phim nhỏ gì đó, quay những bộ phim người khác không cần, còn cạo trọc để tỏ chí hướng, cuối cùng hiệu quả vô cùng không tồi. Xưởng Quảng Tây hết sức bất ngờ, các xưởng khác cũng bắt đầu chú ý.
Tạ Lan Sinh muốn đi xa đến Tr**ng S*, cha mẹ hiển nhiên có phần thất vọng, nhưng bát cơm mới quan trọng nhất, bọn họ cũng chẳng ngăn trở gì thêm. Huống chi, "Ở lại thủ đô" thông thường cần chỗ dựa, có cửa thì lách, không có cửa thì không từ thủ đoạn mà tự tạo ra. Tạ Lan Sinh là người Bắc Kinh, thành tích lại tốt, bởi vậy một bạn nữ cùng học khoa bọn họ nghĩ rằng anh sẽ ở lại, giả bộ ám muội sâu hiểm khó dò, lại nói với trường học hy vọng có thể được phân cùng một chỗ cùng bạn trai.
Cuối cùng cũng bị phân đến Hồ Nam, cô không nhịn nổi, gào khóc ầm ĩ, mà Tạ Lan Sinh một tháng sau mới biết được chuyện này. Lại nói Bắc Điện coi như có lương tâm, chứ trường nào đó vì cấm đoán yêu đương mà cố ý phá vỡ các cặp tình nhân.
Tiền thân của xưởng sản xuất điện ảnh Tiêu Tương là xưởng Hồ Nam, thành lập từ những năm 50, năm 1980 đổi thành "Tiêu Tương".
Sau khi đến Tiêu Tương, Tạ Lan Sinh nhận được công việc là phó đạo diễn, hỗ trợ thiên tài nổi danh Lý Hiền quay phim nhựa, phim nhựa tên 《Tài vận hanh thông》.
Tạ Lan Sinh rất thích kịch bản. Nó miêu tả tâm thái của người Trung Quốc đầu thập niên chín mươi khi lần đầu bị tư bản bóp nghẹt. Trong đó có "Mười vạn đại quân xuống biển nam" vào năm 1988 khi Hải Nam lập tỉnh, có "Trào lưu nhân viên công chức thoát ly". Lại có cảnh tượng điên cuồng của đặc khu Thâm Quyến sau khi công ty chứng khoán khai trương năm 1989, 1990 —— cổ phiếu "Phát triển Thâm Quyến" của Tân Trung Quốc vốn phát triển vô cùng khó khăn lại còn cưỡng ép đảng viên mua để chia hoa hồng lợi tức, thị trường chứng khoán từ đó trở nên điên cuồng, ngay cả chùa chiền cũng phái tăng nhân buôn cổ. Chính phủ Thâm Quyến hạn chế mức mua, rút thăm, đặt mức trần ngày —— từ 10% trần, đến 5%, đến 1%, đến 0. 5%, đều đè không nổi nhiệt huyết của mọi người. Trong không khí đều là hương vị tiền bạc, nhóm dân chúng từ mấy ngàn năm lần đầu nhìn thấy dòng tiền tuôn trào.
Thật không ngờ, hết thảy công tác chuẩn bị xong xuôi, tất cả mọi người ca hát đi tới địa điểm quay chỉ định. Khi muốn khởi quay, cả tổ phim lại bị xưởng gấp như lửa đốt gọi về Tr**ng S*, nói, trong lúc chuẩn bị đã quá lạc quan, cấp trên vừa mới đề ra ý kiến chỉnh sửa 18 điểm.
Chẳng còn cách nào, điểm nào cũng phải sửa, hơn nữa, trong lúc chỉnh sửa từng điểm một, dần dần trở thành thứ dở ông dở thằng*.
*Nguyên văn: (bất luân bất loại): đầu Ngô mình Sở; dở ông dở thằng; thằng chẳng ra thằng, ông chẳng ra ông; ngô không ra ngô, khoai không ra khoai; chẳng ra gì.
Tạ Lan Sinh vô cùng thất vọng. Có điều rất nhanh anh một lần nữa vực dậy tinh thần, bởi vì bất kể bỏ cuộc như thế nào, cái danh hiệu "Phó đạo diễn" này của anh không phải là giả! ! !
Giấc mộng quay phim này, đối với Tạ Lan Sinh mà nói, sớm đã phủ vàng rải bạc, khiến tâm trí anh mê mẩn.
Anh vẫn nhớ rõ chuyện phát sinh vào cái ngày lần đầu tiên xem phim điện ảnh năm hai ba tuổi đó.
Lúc ấy, bởi vì người chú có chút mối quen, anh theo người nhà đến xưởng tráng phim xem "Phim nội bộ". Gọi là phim nội bộ, chính là không công chiếu toàn quốc, mà do chuyên gia tiến cử, phiên dịch, để nhóm thủ trưởng nhóm xem. Lúc ấy Văn x* còn chưa kết thúc, phim nội bộ lại không được buông lỏng quản lý như sau này, rất khó xem được, cơ bản là để lãnh đạo trung ương tham khảo.
* x: vì raw chỉ để như này nên tui không rõ lắm nó là cái gì, không biết có phải là Cách mạng văn hóa không? Vì theo số liệu tác giả cung cấp, Lan Sinh được sinh khoảng năm 1969, mà năm 76 CMVH mới kết thúc.
Mà Tạ Lan Sinh mới ba tuổi, trong nháy mắt chứng kiến nữ chính trên màn ảnh kia bị sát hại, đột ngột giãy dụa khỏi vòng tay cha mẹ, "A a a a" thét chói tai, vươn cánh tay nhỏ, muốn cứu hai nhân vật chính khỏi mũi đao. Không có kết quả, lưỡi dao vẫn c*m v** trong ngực, anh tức thì khóc rống thất thanh. Người chú cực kỳ xấu hổ, nhanh chóng lôi anh ra khỏi phòng, anh đã phá hỏng cơ hội được xem phim nội bộ hiếm có rồi.
Về đến nhà, anh vẫn chưa ngừng được bi thương, nức nở, thi thoảng lại có một lần nghẹn thở, sự kiện này trong một đoạn thời gian rất dài sau đó đều là đề tài để người nhà giễu cợt anh.
Nhưng có lẽ, khởi đầu từ lúc đó, liền vì "Điện ảnh" mà mê muội.
Tin tốt là, sửa chữa xong xuôi, kịch bản mới thông qua kiểm duyệt, mọi người lại xuống phía nam quay. Lúc này vừa vặn cuối tháng chín, Asiad Bắc Kinh hừng hực khí thế, gấu trúc PanPan đầy đường tươi cười tỏa nắng giơ cao huy chương vàng, tâm tình trong tổ quay phim cũng trở nên khoan khoái.
Tại trường quay, Tạ Lan Sinh rất khiêm tốn hỏi Lý Hiền liệu mình có thể tự quay vài cảnh không. Lý Hiền ưng thuận, để anh quay hai đoạn trong đó.
Lý Hiền năm nay 34 tuổi, có cảm nhận, có tư tưởng, là đạo diễn lớn Tạ Lan Sinh vô vàn tôn kính. Có điều nghe nói, mẹ Lý Hiền ở dưới quê tháng trước đã chẩn đoán ra ung thư, đang phải trị liệu, điều này làm cho Lý Hiền luôn như có chút đăm chiêu.
Lúc Tạ Lan Sinh đang "Tác nghiệp", đạo diễn Lý Hiền đứng một bên, kinh ngạc nhìn cách thức làm việc của Tạ Lan Sinh, đột nhiên lắc đầu, hỏi: "Lan Sinh, cậu chỉnh lại cảnh quay à?"
"A, vâng, là như thế này." Tạ Lan Sinh nói, "Đoạn kết không quay mặt trời không trung, mà đổi thành đặc tả khuôn mặt. Đổi thành như thế, có vấn đề gì không ạ?"
Lý Hiền trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Lan Sinh, phương thức của cậu, vô cùng đáng sợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!