Sau một tuần "Cọ xát", cảnh đặc tả cuối cùng đã hoàn mỹ, tay Tân Dã trở nên thô ráp, như hai mà một với "Vương Phúc Sinh". Đoàn phim tiếp tục tuần tự quay nội dung phía sau, chẳng hề đụng phải trở ngại nào mới.
Cuối tháng 8, bọn họ rốt cuộc đúng hạn tiến vào quay đoạn cuối cùng trong kế hoạch.
Đêm quê đẫm máu.
Nam chính giữa ban ngày sau khi uống rượu một lần nữa bạo hành vợ con trong nhà. Nội tạng nào đó của Thải Phượng như vỡ nát, các con gái cũng rách đầu chảy máu. Con gái lớn đã 16 tuổi, chồng cùng cha mẹ chồng còn bàn bạc lập gia đình cho nó, thu chút sính lễ, nhưng Thải Phượng nhìn diện mạo "Người được chọn" này chỉ cảm thấy nanh ác dữ tợn.
Nàng không có cách nào dẫn các con đi, nàng nuôi không nổi. Nàng cũng chẳng thể rời đi một mình, để con gái sống một mình cùng "Chồng" và "Ông bà nội" được.
Sau khi "Nhìn thấy" con gái út, Thải Phượng như có chút điên cuồng. Lúc này, tại đêm mưa như trút nước ấy, nàng bị kích động, hồi tưởng hai mươi năm quá khứ chỉ cảm thấy tất cả đều là bất hạnh, bi ai, cuộc đời này của nàng đã sớm kết thúc trong tiếng chiêng trống ngày đó rồi. Nàng đánh mất thần trí, nâng con dao chặt thịt giết cả nhà già trẻ năm mạng.
Trường đoạn này yêu cầu rất cao, nhưng Niếp Niếp lại là người không chuyên. Cô có một dáng vẻ chất phác, đối với nội dung kịch bản phía trước cũng có thể tự mình nghiền ngẫm, nhập vai. Chỉ là dù sao cũng mới làm diễn viên, sự thể hiện đối với phần "Cao trào" cuối cùng này vẫn kém một chút, làm thế nào cũng không "Bùng nổ" được. Đương nhiên, điều này có chút liên quan với tính cách của bản thân Âu Dương Niếp Niếp. Dẫu cô cũng kiên cường, nhẫn nại, nhưng mà trời sinh lạc quan sáng sủa, không thể giống y hệt như nữ chính trên màn ảnh.
Bởi vì thật sự không thể trót lọt, Tạ Lan Sinh lại hô NG, lại còn bị ba lượt NG!
Để quay phim đóng ống kính lại, Tạ Lan Sinh hoàn toàn nổi giận rồi. Anh đi tới đi lui trên phim trường, hai tay kích động giơ lên: "Người khác có ai thất bại nhiều như vậy đâu? Tất cả phim nhựa đều bỏ phí ở cảnh này! Âu Dương Niếp Niếp Âu Dương Niếp Niếp, tôi vẫn luôn nhịn, định đóng máy rồi mới nói, nhưng hôm nay thực nhịn không được nữa: Âu Dương Niếp Niếp, là tôi nhìn nhầm rồi, cô không được.
Cô thật sự là thứ bỏ đi."
Nghe thấy lời này, hai nắm tay của Âu Dương Niếp Niếp chợt siết chặt, khẽ phát run. Hai trợ lý tiểu Hồng tiểu Lục kinh ngạc quay đầu lại, ngay cả Kỳ Dũng cũng nói "Đừng như vậy" "Đạo diễn Tạ, quá đáng rồi", chỉ có Tân Dã không có phản ứng.
Tạ Lan Sinh khinh khỉnh, thở dài một hơi, giống như bị áp lực: "Bỏ đi bỏ đi, quay lại một lần nữa, qua loa cho xong, quay thành dạng gì thì là cái đó, không quản nữa."
Kết quả, thêm một lần nữa, Âu Dương Niếp Niếp lại tốt hơn rất nhiều! Vừa rồi cô bị Tạ Lan Sinh làm cho giận đến sôi máu, thế nhưng lại có một phần trùng khớp với nữ chính Thải Phượng.
Mà quay xong một đoạn này, Tạ Lan Sinh liền vội vàng chạy đến bên cạnh Âu Dương Niếp Niếp, nói vừa nãy là bản thân cố ý. Anh liên tục dỗ dành: "Niếp Niếp, đoạn mới nãy yêu cầu rất cao, diễn viên chuyên nghiệp cũng rất khó vượt qua. Anh muốn điều động phản ứng với cảm xúc của riêng bản thân em, hoàn thành cảnh quay. Em là trời sinh ăn chén cơm này, biểu hiện lúc trước rất tốt."
Lúc này, Âu Dương Niếp Niếp cũng đã sáng tỏ dụng ý thực sự của Tạ Lan Sinh, cô nói: "Đạo diễn Tạ, sau này đừng có dọa người như thế nữa!"
"Chiêu này chỉ có thể dùng một lần thôi." Tạ Lan Sinh cười, "Cũng chứng minh rằng biểu hiện của em rất tốt."
"Hứ."
Ở bên cạnh Kỳ Dũng, Sầm Thần lại cảm khái hành động của Lan Sinh, luôn cảm thấy đây mới là kẻ giành được giải Ảnh đế người Hoa tại quốc tế.
Về mặt kỹ xảo, đối với đoạn này, để thể hiện cảm giác căng thẳng, Tạ Lan Sinh sử dụng hắt sáng nền. Nguồn sáng nằm phía sau lưng, Thải Phượng đi tới, tựa như âm hồn, ngũ quan nhân vật ngược sáng mơ hồ, hình dáng ngược lại có thể thấy được rõ ràng, điều này có thể khiến cho thần kinh đại não của khán giả căng thẳng trong chớp mắt. Một nguyên nhân khác dùng đèn nền là sự thể hiện Thải Phượng của Âu Dương Niếp Niếp vẫn còn kém một chút, mà phim nhựa của Tạ Lan Sinh có hạn, không thể lại NG.
Vì thế, để giảm bớt yêu cầu đối với Niếp Niếp, anh phải suy nghĩ ra một vài biện pháp khác.
Anh còn sử dụng hàng loạt âm thanh. Trước lúc nữ chính "Động thủ", anh không để cho Niếp Niếp đoạn thoại nào, nhưng khán giả lại có thể nghe được tiếng cọ xát của hai ống quần, từ đó trở nên cực kỳ lo âu. Tạ Lan Sinh tham khảo 《 Ran 》* của Kurosawa Akira quay năm 1985, nàng Kaede trong phim rất thích mặc tơ lụa. Nàng thường kéo váy dài trơn bóng trên sàn nhà sột soạt lướt về phía trước, như rắn đuôi chuông, làm cho người ta không rét mà run.
*Ran là bộ phim Jidaigeki hợp tác giữa điện ảnh Nhật Bản và Pháp, được công chiếu vào năm 1985. Bộ phim miêu tả cuộc tranh chấp giữa cha con, huynh đệ dòng họ lãnh chúa Ichimonji trong bối cảnh một thời Chiến quốc giả tưởng thời trung cổ ở Nhật Bản.
Đối với trường đoạn máu me thực sự anh chọn dùng không ít cú lia máy*. Dùng quay trượt ngang mà không chuyển cảnh, khiến cho hết thảy đều hiện vẻ chân thật.
*Nguyên văn: (diêu kính): Chụp ảnh "lia máy" (panning) là cách chụp di chuyển máy theo một đường ngang khi ống kính quét theo một vật thể đang chuyển động.
Mà với đoạn cuối cùng này —— từ cảnh nữ chính Thải Phượng truy đuổi hai người con gái cho đến hết, để đạt đến hiệu quả mong muốn, Tạ Lan Sinh lại học tập 《 Anh hùng chiến quốc 》 của Kurosawa Akira, để cho máy quay luân phiên chuyển cảnh giữa người truy đuổi và người bị truy đuổi. Trước tiên theo góc nhìn của Thải Phượng nhìn hai con gái chạy trốn, vùng vẫy, rồi sau đó, mỗi khi người con quay đầu lại nhìn, lại lấy góc nhìn mới từ đó quay sự truy đuổi không buông của Thải Phượng.
Ống kính không ngừng lia, cắt, hai người cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần càng ngày càng gần, đẩy cảm giác căng thẳng lên tới đỉnh.
Bởi vì xem điện ảnh rất nhiều, Tạ Lan Sinh có thể tưởng tượng được hiệu quả lên hình của trường đoạn này, thậm chí còn có phần chắc chắn. Sau khi nhận được kết quả muốn có, anh tuyên bố kết thúc công việc.
Đây là cảnh cuối trong bản kế hoạch quay phim, nhưng không phải là cảnh cuối trong bản phim 《 Gốc rễ 》dùng để công chiếu.
Trong bản thành phẩm, về sau kết thúc đêm đẫm máu còn xuất hiện một đoạn nội dung, cũng là hai cảnh cuối cùng của toàn bộ phim.
Trong trại tạm giam, mấy cảnh sát lớn tiếng chất vấn: "Được rồi, Trần Thải Phượng, giả sử tất cả những điều này đều là sự thật, cô giết chồng còn cả cha mẹ chồng thì vẫn tính là có chút nguyên do, vậy việc cô giết con thì sao? ! Hai người con gái, con ruột của cô! Là cốt nhục từ trong bụng cô! Một 16, một 14! Cô sao có thể xuống tay được? ! Cô là người sao, là người mẹ sao? !"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!