Sau khi từ Thiên An Môn quay về cầu Kế Môn, Tạ Lan Sinh gọi người của đoàn phim thu dọn đồ đạc đến thôn Lê Thụ. Bọn họ thuê một chiếc xe bánh mì "Đại phát", một đường rầm rầm tiến đến, dù sao khoảng cách cũng có sự khác biệt nên thuận lợi hơn rất nhiều so với lúc ở thôn Hu Dị.
Trong một tuần kế tiếp, bọn họ quay mười bốn mười lăm cảnh, phần lớn nội dung đều tập trung tại phương diện xung đột của người trong nhà.
Nam chính Vương Phúc Sinh càng lúc càng tàn độc với vợ mình.
Một lần, hắn sau khi tát Thải Phượng xong lại kêu đau tay, phẫn nộ, chửi rủa, còn bắt Thải Phượng quỳ trên mặt đất bôi thuốc với băng bó cho hắn.
Tương tác giữa hai người Tân Dã cùng Âu Dương Niếp Niếp cực kỳ tốt, song lúc quay đặc tả bàn tay, Tạ Lan Sinh lại lên tiếng cắt ngang: "Cut. Đoạn lúc trước bỏ đi."
"Hả?" Kỳ Dũng hoàn toàn không thể hiểu nổi: "Làm sao vậy? ? ? Tôi quay có vấn đề gì đâu? ? ? Bị lọt hậu trường* à?" Hắn biết, vì tiết kiệm kinh phí quay Tạ Lan Sinh cực hiếm khi kêu "cut". Lần này khẳng định là không thể nhịn được, nhưng chính hắn cũng không cảm thấy có sai sót kỹ thuật gì.
*Nguyên văn: (xuyên bang): Trong điện ảnh, từ này dùng để chỉ việc sơ sót trong quá trinh hậu kỳ, để lọt những cảnh/ người/ vật…. thuộc về hậu trường vào bản phim chính thức (goof/goff) – wiki
"Không phải vấn đề quay đâu." Tạ Lan Sinh cũng tiếc phim nhựa, song anh vẫn đi mấy bước đến trước mặt Ảnh đế Tân, cầm hai tay đối phương lên, nhìn nhìn, than thở: "Quả nhiên."
Kỳ Dũng ồm ồm nói: "Tay Tân Dã rất ổn mà?" Cũng có mọc ra ngón thứ sáu đâu.
Tạ Lan Sinh thì hất cằm, âm thanh điềm đạm trước sau như một: "Quay phim Kỳ à, ngài nhìn lại xem. Tân Dã sống trong nhung lụa, bàn tay thật sự không giống người ở quê." Ngón tay thon dài, làn da nhẵn nhụi, khớp xương trời sinh mang theo sự gợi cảm, quay đặc tả cực kỳ không hợp lý.
"A!" Được chỉ điểm, Kỳ Dũng chợt bừng tỉnh, có chút cảm khái sự tỉ mỉ chu đáo cùng yêu cầu cao của Tạ Lan Sinh, đề nghị nói, "Vậy... Bôi thêm ít bùn nhé?"
Tạ Lan Sinh cũng có chút đau đầu, anh nhăn mày lại: "Vấn đề không phải là bôi hay không... Tay nam chính không phải bẩn, mà là thô kệch. Lúc trước chẳng có bất kỳ đoạn nào tả Vương Phúc Sinh bẩn thỉu cả, biện pháp dùng bùn che giấu dám chắc là có phần đường đột."
Kỳ Dũng cũng không có cách nào: "Vậy, bỏ đoạn này nhé? Bỏ đoạn này cũng không ảnh hưởng đến sự lý giải của khán giả đối với toàn thể nội dung phim mà."
Tạ Lan Sinh: "..."
Bỏ đi?
Bỏ đi sẽ suy giảm hiệu quả, Tạ Lan Sinh cũng không muốn thỏa hiệp.
Anh không trả lời, mím chặt môi, qua ước chừng hai ba mươi giây, đột nhiên nắm chặt hai bàn tay Ảnh đế Tân, nâng mắt, hỏi, "Tân Dã, có thể khiến tay tạm thời thô ráp chút được không?"
Tân Dã chỉ cảm thấy ngón tay nóng bỏng, như đang bám vào thứ gì đó, rũ mắt, giọng điệu lạnh giá, hỏi lại: "Làm sao để khiến tay tạm thời thô ráp vậy?"
"Còn chưa xác định là có được hay không." Tạ Lan Sinh nói, "Cậu ở đây chờ một chút nhé?"
Tân Dã mỉm cười: "Được, anh cứ thử đi, cần người thì cứ gọi."
"Cảm ơn, Tân Dã." Tạ Lan Sinh nói xong, cũng không đối diện với Kỳ Dũng, quay người lại, vội vã đi ra ngoài.
Mà Kỳ Dũng bị tinh thần hy sinh "Chỉ vì quay một cảnh đặc tả, một người dám động thủ với người khác, một người thì bằng lòng để người khác ra tay" của hai người làm cho kinh hãi.
Rõ ràng căn bản không thể công chiếu, còn muốn tự hành hạ đến mức độ này sao? Giám khảo, khán giả còn cả công ty phát hành ngoại quốc căn bản còn chẳng để ý bàn tay trên màn ảnh là nhẵn nhụi hay là thô kệch nữa.
Kỳ Dũng nhận ra rằng, Tạ Lan Sinh quay điện ảnh không phải vì kiếm tiền cũng không phải để đoạt giải, anh vẫn luôn duy trì sự sùng kính tuyệt đối đối với từng chi tiết nhỏ nhặt, tựa như tín ngưỡng vậy.
Anh là đang bước trên đường hành hương.
Kỳ Dũng lại nghĩ tới khi bọn họ quay cảnh cháy nổ lúc trước, bởi vì không thể mua bánh tạo khói*, Tạ Lan Sinh để tái tạo hiệu quả "Khói nổ", nhét một đống cát bụi vào ống giấy, nhắm chặt mắt rồi thổi mạnh ra. Cuối cùng, bụi than vẩn đục từng luồng tung lên, ngược lại rất giống thật, mà Tạ Lan Sinh bị sặc ho như ống bễ, cũng không biết đã hít phải bao nhiêu bụi bặm.
*Nguyên văn: (yên bính): Một loại đạo cụ dùng trong phim ảnh được làm với nguyên liệu chủ yếu là lưu huỳnh và mạt cưa, có thể sản sinh ra lượng khói lớn.
Không thể không nói, là người chung ngành sản xuất điện ảnh, Kỳ Dũng có chút bị lay động.
c chừng qua mười lăm phút, Tạ Lan Sinh lại trở về phòng, tay phải bưng một chén nước. Anh nâng chén nước về phía trước, cho Tân Dã xem. Tân Dã phát hiện bên trong bát là một nắm đất cát màu vàng.
Kỳ Dũng đã không còn ở đây, Tạ Lan Sinh kéo quần ngồi xổm trước mặt Tân Dã, để chén nước xuống mặt đất g*** h** ch*n mình. Xòe một bàn tay Tân Dã ra, gắt gao nắm, nâng mắt lên, có chút thương tiếc, hỏi: "Chúng ta dùng cát cọ lòng bàn tay, có được không? Để cảnh này qua tuần sau quay lại, quay những cảnh khác trước, một tuần mỗi ngày đều chà xát, hẳn là sẽ có chút hiệu quả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!