Chương 17: (Vô Đề)

Lại một tuần quay qua đi, cảnh tại Hu Dị đã hết, đoàn phim 《 Gốc rễ 》 phải rời đi.

Nội cảnh sẽ quay tại Bắc Kinh. Một bạn học của Tạ Lan Sinh là người thôn Lê Thụ ven Bắc Kinh, cậu ta nói có thể cho 《 Gốc rễ 》 mượn nhà để quay nội cảnh, Tạ Lan Sinh đã xem qua, thấy cũng có phần phù hợp. Thôn Hu Dị chưa được kéo điện, đoàn phim lưu động như 《 Gốc rễ 》 cũng chẳng thể có xe phát điện, nội cảnh buổi tối không dễ quay. Vừa khéo chính là, tính chất vách tường của nhà bạn học vô cùng giống với thôn Hu Dị, cũng xám bụi như thế.

Xuất phát từ những nguyên nhân đặc thù này Tạ Lan Sinh liền tách riêng nội ngoại cảnh ra.

Tạ Lan Sinh uống rượu hết một đêm cùng trưởng thôn Trịnh, nghiêng đông ngả tây, sáng sớm tình dậy lại phát hiện đồ đạc của anh đều đã được thu dọn kha khá, ngăn nắp xếp trên mặt đất.

"Hể, " Tạ Lan Sinh hỏi, "Vị nghĩa sĩ nào giúp thu dọn đấy?" Vốn tính toán không ăn điểm tâm, hiện tại xem ra... vẫn còn kịp.

Trợ lý tiểu Lục đáp lời Tạ Lan Sinh: "Đại ảnh đế của chúng ta đó."

"Hả, " Tạ Lan Sinh cảm thấy thần kỳ, "Thật không nghĩ tới, Tân Dã lại biết chăm sóc người như vậy." Lúc trước thì giúp anh giặt quần áo, hiện tại giúp anh thu dọn hành lý.

Tân Dã đang nói chuyện với Kỳ Dũng, đột nhiên nghe thấy tên mình, quay đầu nhìn về phía Tạ Lan Sinh, dùng một âm thanh biếng nhác: "Gì?"

"Không có gì, " Tạ Lan Sinh để tiểu Lục đi, nói với Tân Dã, "Cảm ơn đã hỗ trợ dọn hành lý, tôi vừa rồi nói với tiểu Lục rằng ngài rất biết chăm sóc người khác."

Tân Dã nhìn chằm chằm Tạ Lan Sinh ước chừng ba bốn giây, mới nói: "Không có đâu."

"Hả?"

Tân Dã nói: "Tôi chăm heo thôi."

Tạ Lan Sinh: "? ? ?"

Lan Sinh biết Tân Dã thích nhất là nói mát mẻ trào phúng, nhưng không rõ bản thân đến cuối cùng là có điểm nào giống con heo. Anh nhận ra Tân Dã chán ghét lời đánh giá "Biết chăm sóc người" này, bởi vì giọng điệu của đối phương mang theo sự cáu kỉnh vô cớ.

Hầy... Tạ Lan Sinh nghĩ, con người Tân Dã thật sự quỷ dị, một tuần này lại càng thần kinh hơn. Từ sau khi bọn họ còn có Kỳ Dũng sửa xong chân máy trở về, Đại ảnh đế liền thường xuyên nhìn anh, còn như có chút đăm chiêu, trong đầu xem anh như bé con sơ sinh*.

*Nguyên văn:  (mao mao): chíp bông (tiếng gọi thân thương đối với trẻ mới sinh)

Vì muốn cố gắng đạt tới sự chân thực, trước lúc đi, Tạ Lan Sinh mua không ít đồ dùng sinh hoạt từ thôn dân Hu Dị, ví dụ như chậu rửa mặt, khăn mặt, bộ bàn chải đánh răng, còn cả gia giường, vỏ chăn, vỏ gối đầu... Bạn học tại Bắc Điện của Tạ Lan Sinh dù sao cũng ở cạnh thủ đô, dẫu nhà ở có phần cũ kỹ, song cuộc sống mấy năm gần đây khá tốt, đồ dùng sinh hoạt trong nhà không phù hợp yêu cầu lắm.

Bọn họ cuốn mấy túi lớn, dùng ga giường của bản thân bọc lại. Tạ Lan Sinh vác cái bao lớn nhất, tiểu Lục cũng cõng một cái đi. Kỳ Dũng phải mang thiết bị quay phim, Sầm Thần phải vác thiết bị thu âm, nam diễn viên đóng vai "Cha chồng" cũng hỗ trợ xách mấy túi to, chỉ có Tân Dã tựa như đại gia, chỉ kéo mỗi valy hành lý của y.

Tạ Lan Sinh luôn cảm thấy người đàn ông tên Tân Dã này cực kỳ thần bí. Vừa ngừng diễn, y lập tức liền ăn diện như xã hội thượng lưu trong điện ảnh, đặc biệt phong cách, bất kể là trường hợp gì. Cho dù biết một lát nữa bọn họ phải đi xe thồ rồi lên xe khách xong lại ngồi tàu hỏa, vẫn là mặc áo sơmi đen sậm —— ngực trái có chiếc túi giả nhạt màu hơn, bên hông mang thắt lưng, hoàn toàn không ăn nhập với những người khác.

Chậm rãi xuất phát.

Hu Dị cách Bắc Kinh không xa, ngày hôm sau, đoàn phim 《 Gốc rễ 》 đã vào nghỉ tại nhà khách cạnh Bắc Điện. Nhà khách là chuỗi độc quyền, một phòng mười đồng, tiện nghi cũng có phần đầy đủ. Tạ Lan Sinh đàm phán với quầy ngoài xong xuôi, từ 8 giờ đến 8 giờ hôm sau bọn họ chỉ phải trả tiền một ngày.

Đoàn phim trước tiên quay mấy cảnh quan trọng tại nội thành, sau đó mới đến nhà bạn học hoàn thành toàn bộ nội cảnh của phim.

Nội dung mấy cảnh tại nội thành là thế này: Thải Phượng giờ đã có chút "Không bình thường" ngẫu nhiên một lần vào thành phố lại nhìn thấy đứa con út của mình trên đường cái phồn hoa. Tình tiết này có phần mơ hồ, con út mới được một hai tuổi đã bị chồng đưa đi, theo lý mà nói nữ chính Thải Phượng tuyệt đối không thể liếc mắt một cái liền nhận ra được, nhưng với cốt nhục tình thân* trong truyền thuyết, nàng lại như "Cảm nhận được ".

Tóm lại, người nàng thấy trên đường đến tột cùng là con gái mình hay không, trong phim không nói, cũng chẳng có bất cứ ám chỉ nào, quan trọng là bản thân Thải Phượng cho rằng như thế, bởi vậy mà sụp đổ.

*Nguyên văn:  (mẫu nữ liên tâm): chỉ sự cốt nhục tình thân giữa mẹ và con gái, yêu thương nhau, cùng vui cùng buồn.

Bởi vì bé gái kia đang trồng cây chuối thu hút chú ý của người khác, trước mặt đặt một cái chậu tráng men, ăn xin. Phía dưới chậu men còn trải một giấy trắng, bút tích có phần non nớt viết: [ Cha con bệnh nặng liệt giường... ]

Sau một lúc lâu, cánh tay bé gái bắt đầu phát run, cuối cùng rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, cắm đầu ngã xuống, đập vào mặt đất. Mà khi đứa bé đứng dậy, Thải Phượng thấy, cái trán, hai má, cánh tay, khuỷu tay của nó, tất cả đều là là vết thương chằng chịt đan xen. Nó mỗi ngày đều chổng ngược, bị thương, rồi lại tiếp tục, rồi lại thương, biển khổ vô bờ bến, chẳng tài nào thoát được.

Chứng kiến điều đó nàng liền xông đến, bị chặn lại, nàng gào lớn, tiếp theo, một người đàn ông đi đến ôm lấy đứa bé vội vàng rời đi.

Thải Phượng sau khi trở về nhà vẫn luôn điên điên khùng khùng như thế.

Diễn viên nhí là của đoàn xiếc, lúc trước, Tạ Lan Sinh vừa nói muốn quay phim liền có một cô bé liều mạng giơ tay, chẳng chút nhọc nhằn nào. Mà mấy người lớn, đều do quay phim, âm thanh đích thân đảm nhiệm vai khách mời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!