Đêm đó Tân Dã nằm mơ.
Trong mộng, y đang hôn cần cổ thon dài trắng ngần của Tạ Lan Sinh. Bọn họ quấn quýt, quay cuồng, tựa như dã thú trong rừng, ngón tay ngón chân Tạ Lan Sinh dùng sức nắm lấy ga giường dưới thân, tiếng kêu cao vút trong trẻo.
Tân Dã đột ngột bừng tỉnh, ngửa mặt nằm trên chiếc giường rộng chỉ cảm thấy một tia hoảng hốt.
Y lại có cảm giác mà nhiều năm nay chưa từng thấy.
Ngây ngô, xao động, hừng hực, mang theo một mùi tanh mặn đặc trưng hormone. Cái hương vị đó vượt qua tầng tầng năm tháng quá khứ phả thẳng vào mặt, hấp tấp lại thuần túy, l* m*ng mà đơn giản, trực tiếp song lại nồng nàn.
Tạ Lan Sinh gọi mọi người trong đoàn rời giường làm việc lại phát hiện Tân Dã sáng nay thế mà lại không nhúc nhích, lệt xệt đi qua gọi người, ghé sát mặt vào: "Tân Dã?"
Thình lình thấy gương mặt trong mộng, Tân Dã cố gắng lấy lại bình tĩnh, vén chăn rời giường: "Bị bóng đè."
"À à..." Tạ Lan Sinh ngược lại cảm thấy được hôm nay Tân Dã không ổn lắm.
Hôm nay phải quay cảnh 93.
Vương Phúc Sinh do Tân Dã sắm vai thích nhất là uống rượu đánh người, Thải Phượng cùng hai con gái thường bị đánh tới đầy thương tích.
Tân Dã uống một chút rượu đế, có điều không nhiều lắm, tầm hai chén. Y cần phải duy trì tỉnh táo, bởi còn cần đọc thoại, "Đánh người".
Khí thế của y quá mức hãi người, vừa mới bắt đầu đập đồ đã dọa Niếp Niếp phát khóc. Tân Dã ngừng lại, thu khí thế, hỏi Tạ Lan Sinh: "Này, anh có khẳng định là cần "không nương tay" không đấy? Âu Dương Niếp Niếp bị dọa khóc rồi kìa." Âu Dương vừa nhìn là biết không phải diễn, cô mà sở hữu kỹ năng diễn này thì thừa khả năng dạo quanh ba liên hoan phim Châu Âu rồi.
Tạ Lan Sinh cũng có chút chần chừ. Con người Tân Dã hành động quá mạnh mẽ, nhập vai thoát vai tính bằng giây, y diễn ai thì chính là người đó, mà chỉ cần đạo diễn hô "Cut", lập tức sẽ khôi phục khí chất chỉ thuộc về riêng y kia. Lúc này sắm vai chồng Thải Phượng liền khiến Âu Dương Niếp Niếp hoảng loạn.
Không đợi Lan Sinh đáp lời, Âu Dương Niếp Niếp lại giành trước nói: "Đạo diễn Tạ, tiếp tục đi! Em không sao, quay xong rồi sẽ ổn thôi."
Tạ Lan Sinh có một chút lo lắng, nhưng thấy Niếp Niếp mười phần hiếu thắng liền cũng đồng ý thử lại một lần.
Vì vậy các bên tiếp tục công việc. Tạ Lan Sinh không để mọi người đánh thật, trước tiên quay từ bên sườn cảnh "Người nam bóp cổ người nữ", xong lại quay từ phía sau mấy cảnh "Người nam tát người nữ". Tiểu Hồng tiểu Lục trước đó dán băng gạc lên mặt Niếp Niếp, Âu Dương Niếp Niếp chỉ cần hất tóc theo động tác là được. Hậu kỳ lại thêm âm thanh là ổn rồi.
Mà cảnh cuối cùng của màn này, là nữ chính nâng gương mặt đầy máu lên, nam chính túm tóc nàng đập gáy lên trên tường, miệng còn mắng nói "Đừng có giả chết".
Năm sáu người tại hiện trường đều bị Tân Dã làm chấn động. Âu Dương Niếp Niếp khóc đến phát nấc, hiệu quả hình ảnh cực kỳ chân thật.
Mãi đến khi quay xong, Âu Dương Niếp Niếp vẫn chưa hết kinh hãi. Cô trước giờ vô cùng hoạt bát, gan góc, hiên ngang, bằng không là một cô gái quê sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc đóng phim, lúc này thật sự bị dọa rồi.
Mấy nhân viên ngồi xổm trong sân, từng người thay nhau an ủi, song tất cả đều là đàn ông, cũng không có khả năng an ủi đến nơi đến chốn lắm.
Quay phim Kỳ trước tiên đưa ra ý kiến: "Niếp Niếp, hay là em hút thuốc để dời sự chú ý đi?" Hắn là gã đàn ông điển hình, yêu hút thuốc, thích uống rượu, yêu tiền tài cũng yêu cả phụ nữ.
"Đi chỗ khác, " Tạ Lan Sinh chịu không nổi, "Ý kiến ngu ngốc gì thế chứ!"
"Ấy, " Âm thanh lại nêu đề nghị, "Niếp Niếp, hay là em đánh lại để lấy cân bằng đi? Thành lập ưu thế địa vị một chút ý?"
Tạ Lan Sinh: "... ..." Anh quả thực là không còn lời để nói.
Ba bốn người dỗ nửa ngày Âu Dương Niếp Niếp mới khá hơn một chút, cố gắng cười nói: "Không sao đâu ạ... Thực sự không cần phải khoa trương như vậy. Là do nam chính diễn tốt quá mà." Kỹ thuật diễn của Tân Dã thành thục*, Âu Dương Niếp Niếp tuy không chuyên nghiệp cũng thường xuyên bị chấn động.
*Nguyên văn: (lô hỏa thuần thanh): dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..)
"Đúng là thế." Tạ Lan Sinh cũng gật đầu tán thành. Anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt để chuyển đề tài, vì thế quay đầu hỏi Tân Dã, "Tân Dã, cậu là nghĩ đến trạng thái say rượu trước kia của mình phải không? Rồi lại đưa vào trong vai diễn hả? Cách thức hành động với nói chuyện mới nãy cậu diễn ra hoàn toàn đúng một gã nát rượu luôn." Lúc trước Tân Dã đứng không vững, lúc đánh người lại càng không vững vàng, thậm chí có chút "Lè nhè".
Tân Dã chuyển mắt, cười khẽ một tiếng: "Tôi chưa từng say rượu."
"Hả?" Chưa từng say?
"Ờ, nhưng đã từng thấy người khác uống say rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!