Hai vị trí quay phim cùng âm thanh đã được bổ sung, hết thảy một lần nữa đi vào quỹ đạo, Tạ Lan Sinh lại thêm phấn chấn, việc quay 《 Gốc rễ 》 tiếp tục được tiến hành.
Kỳ Dũng còn nói với Tạ Lan Sinh: "Để gia tăng cảm giác chân thật, cảnh 101, cảnh 105, cảnh 109, còn có... Tôi hy vọng có thể dùng camera super 16mm, sau đó hậu kỳ thì tiến hành chế tác khuếch đại thành 35 mm."
Bất cứ ý kiến nào của quay phim Tạ Lan Sinh cũng đều cố hết sức thỏa mãn. Anh nghĩ nghĩ, nói, "Được, chờ quay xong những cảnh khác, tôi sẽ bảo tiểu Lục đi Hà Bắc mua một phần phim nhựa 16mm." Super 16mm, đích xác có cảm giác chân thực. Đối với 《 Gốc rễ 》, Kỳ Dũng thật sự cũng rất tốn tâm tư.
Kỳ Dũng không quá tin tưởng vào trình độ quay của La Đại Kinh, bởi vậy, hắn quay lại hết những cảnh đã quay trước đó. Lúc này Tạ Lan Sinh ngược lại cảm tạ sự dứt khoát đến rồi chạy trong hai ba ngày của La Đại Kinh —— tốt hơn nhiều so với việc đợi ba tuần rồi mới chạy.
Kỳ Dũng thích tiểu Hồng tiểu Lục, rất kiên nhẫn dạy bọn họ: "Tiểu Hồng tiểu Lục, nhớ kỹ này, điều chỉnh tần số thì dùng tấm lá, điều chỉnh tiêu cự thì dùng màn trập. Tấm lá để điều chỉnh vận tốc, cậu mở như thế này, thì từ một hình trên giây thành hai hình trên giây, máy này nếu mở mức cao nhất thì 1 giây có thể được 150 hình. Tiêu chuẩn là 24 hình, phù hợp nhất với thói quen thị giác của con người, cho nên, phim truyện, trừ phi có trường hợp đặc thù, thì đều là 24 hình trên giây.
Chính là một giây hình thành 24 tấm hình, chỉnh tấm chắn lá mở 175 độ là được, cực kỳ đơn giản."
Tiểu Hồng tiểu Lục: "Dạ dạ dạ!" Hai người bọn họ thực sự cảm thấy hứng thú, mà La Đại Kinh thì chưa từng chỉ dạy.
"Còn có màn trập, tôi nói dùng 8 thì dùng 8, nói dùng 5. 6 thì dùng 5. 6. Con số càng nhỏ, màn trập càng lớn, ánh sáng càng nhiều, độ nét càng nhỏ. Còn có tiêu điểm... Tiêu cự..."
Tạ Lan Sinh nhìn thấy, cảm thấy thật sự đã mời đúng người rồi.
Anh kỳ thật vẫn rất áy náy.
Tám tuần tốt đẹp "Tự mình cảm nhận tổ quốc biến đổi" của Kỳ Dũng bị anh ăn chặn thành năm tuần, mà còn có tới ba tuần phải ở lại chốn này. Trong lòng Tạ Lan Sinh cảm thấy sau khi quay về Bắc Kinh sẽ tốt hơn một chút, tuy rằng vẫn không có xe, nhưng ít nhất không cần phải ngồi máy kéo nữa.
Kỳ Dũng kỳ thật cũng từng oán giận "Hai người các cậu lừa người ta đến", mà Tân Dã thì lại khẽ lườm một cái, nói "Ngần ấy tuổi rồi, đừng có làm nũng", khiến cho ngài quay phim Kỳ nghẹn ngay tại trận.
Híc.
Tạ Lan Sinh muốn đẩy nhanh tốc độ một chút. Hoàn thành quay ngoại cảnh trước thời hạn, đưa Kỳ Dũng ra khỏi chốn Hu Dị mà chim cũng không thèm ị này.
Điều này là có khả năng.
Biểu hiện của Tân Dã còn cả Âu Dương Niếp Niếp đều vượt ngoài mong đợi. Tân Dã đều một lần đạt chuẩn, Âu Dương Niếp Niếp cũng rất tốt, trong nửa tháng "Nhàn rỗi" bọn họ đã quen thuộc với vai diễn, bất kể là lời thoại hay cái gì. Bởi vì cần tiết kiệm phim nhựa đoàn phim mỗi ngày đều tập luyện, Tạ Lan Sinh dùng băng dính vạch ranh giới vị trí di chuyển của diễn viên.
Quay phim Kỳ Dũng mới đến trước đó đã lấy sáng cùng thử sáng, đồng thời căn cứ theo hiện trường tập luyện suy xét kỹ xảo quay, cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, có thể đuổi kịp.
Nhiều việc nhất kỳ thật là đạo diễn. Sau cùng anh phải suy xét tình tiết, cân nhắc lời thoại, cẩn thận suy nghĩ hình thức thể hiện, chuẩn bị đạo cụ, bố trí bối cảnh, kẻ ô để nghiên cứu vị trí di chuyển, suy tư nên giảng giải kịch bản cũng như dẫn dắt chỉ đạo diễn viên như thế nào... Thời gian thế nào cũng không đủ dùng.
Bởi vậy, đoàn phim có thể hoàn công trước thời hạn nhanh chóng rời đi hay không chủ yếu là xem Tạ Lan Sinh có thể nâng cao hiệu suất hay không.
Tạ Lan Sinh giờ mỗi ngày chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng. Hiện tại thời tiết còn có chút lạnh, song Tạ Lan Sinh vì không quấy rầy người khác nghỉ ngơi dưỡng sức, nửa đêm luôn ngồi xổm ngoài phòng ngậm đèn pin nghiên cứu vị trí di chuyển, ba giờ quay về, nghỉ ngơi một lát lại cùng mọi người rời giường.
Nhưng Tạ Lan Sinh thật sự muốn sớm rời khỏi chốn này.
Một mặt là vì Kỳ Dũng, mặt khác cũng vì tiết kiệm tài chính.
Vốn lỗ hổng chỉ có 2920 đồng, nhưng vé máy bay khứ hồi của Kỳ Dũng lại làm cho dự toán vượt quá không ít, hiện tại lột thẳng 6000 đồng. Về phần tiền tiểu Hồng tiểu Lục còn cả Âu Dương Niếp Niếp lúc trước về nhà rồi quay lại Tạ Lan Sinh đều chẳng muốn tính nữa.
Sau khi giảm thời gian ngủ cùng thời gian ăn cơm đến mức thấp nhất, Tạ Lan Sinh trong lúc vô ý phát hiện, "Giặt quần áo" cũng rất tốn thời gian. Chốn này không có hệ thống cung cấp nước máy, tất cả đều chuyển từ tỉnh về, từng két mang đi mang lại làm cho anh cảm thấy vô cùng phiền toái.
Nhưng thôn Hu Dị bụi bặm đầy trời, không giặt quần áo thì quá bẩn, quá ghê tởm.
Anh tổng cộng có hai bộ quần áo.
Làm sao bây giờ?
Trải qua nghiên cứu tỉ mỉ, Tạ Lan Sinh thông minh phát hiện, chỗ dễ bẩn nhất chủ yếu chính là ống quần! Chốn này nơi nơi đều là đất, hai ống quần dài cơ bản hai ngày cần phải giặt. Tiếp theo là hai cổ tay áo, do thường xuyên nằm úp sấp viết chữ. Tạ Lan Sinh không hay bị ra dầu, cổ áo ngược lại vẫn khá tốt.
"Hê..." Tạ Lan Sinh biết rồi.
Vì thế, cứ cách hai ngày, Tạ Lan Sinh lại dùng kéo to cắt một đoạn ống quần, cổ tay áo cũng cắt đi một đoạn, rồi mặc tiếp. Như vậy anh sẽ không phải giặt nữa, hai bộ quần áo cũng đủ đối phó được ba tuần rồi trở về Bắc Kinh, trong lúc đó cùng lắm là vò cổ áo thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!