Chương 136: (Vô Đề)

Năm 2016, khán giả điện ảnh Trung Quốc đại lục tính trên đầu người vượt quá 1.38 tỷ, vượt qua cả Bắc Mỹ. Cũng ước chừng vào khoảng năm 2016, xu hướng khán giả điện ảnh trở nên thận trọng, motif như "Ngôi sao" dần mất tác dụng, lực lượng mới như phim hoạt hình nổi bật lên. Ý kiến "Nội dung là vua" không ngừng được người trong ngành đề cập, những thay đổi trong năm này là sự đả kích đối với tư bản, đối với người xem thì ngược lại.

Tới năm 2017, 《 Luật xúc tiến ngành điện ảnh cộng hoà nhân dân Trung Hoa 》 cuối cùng được ban hành, nhưng nội dung bị chỉ trích trên diện rộng. Trong những con chữ dày đặc chỉ có hai điều có phần cụ thể, mà phần lớn nội dung còn lại vẫn mơ hồ không rõ như cũ. Có điều, bất kể thế nào, chung quy đây vẫn là bước đầu pháp luật hóa ngành điện ảnh. Mặt khác, bắt đầu từ 2017, hạng đầu phòng vé điện ảnh toàn quốc không còn luôn bị phim nhập khẩu chiếm giữ nữa, điện ảnh nội địa vượt lên, hơn nữa ưu thế càng lúc càng lớn.

Tạ Lan Sinh quay một bộ phim hình sự mang hướng thương mại, phòng vé lại đến hai ba tỷ. Tuy rằng xếp hạng phòng vé cả năm chỉ ở hạng ba hạng bốn, nhưng anh vẫn thấy rất biết ơn, ở tuổi từng trải này rồi, vẫn có thể chạm đến được sự mến mộ của người xem.

Năm 2018, 2019, ngành nghệ thuật gặp một thử thách, được trong ngành gọi là "Mùa đông của phim ảnh". Mấy năm trước, việc giám sát ngành nghề gần như không có, điện ảnh truyền hình sinh trưởng không kiểm soát. Có điều, năm 2018, các ngôi sao bất chợt bất an, rủi ro trong ngành điện ảnh truyền hình tăng cao, dòng tiền nóng rút đi, nguồn vốn khó khăn, các vc/pe* lớn thậm chí quy định không đầu tư vào ngành, chính sách tài chính siết chặt toàn diện, đòn bẩy cao cũng chẳng còn hiệu nghiệm.

Nền tảng hủy bỏ hỗ trợ vé xem phim, giới hạn giá mua nội dung, đồng thời cải cách thuế bắt đầu thực thi, số lượng lớn công ty cần đóng thuế quá hạn, mà "Giới hạn lương" khiến cho "Hình thức ngôi sao" càng khó thực thi, xu thế nội dung làm chủ cũng khiến dòng tiền nóng chùn bước, bong bóng cơ hồ tan biến trong nháy mắt. Mặt khác, việc không xác định nội dung giám sát lại làm cho rủi ro ngành càng lớn, hôm nay vẫn có thể quay nội dung này ngày mai có lẽ lại là không... Tóm lại, sau những thay đổi liên tiếp ngành điện ảnh truyền hình bị gột rửa toàn diện. Dự án giảm sản lượng, tỷ lệ khởi quay tại Hoành đ**m giảm mất  50%, vốn hóa thị trường công ty lớn sụt giảm 75%, chỉ trong một năm 2019, có đến hơn 2000 công ty phá sản đóng cửa.

*VC/ PE: VC = Venture Capital: Đầu tư mạo hiểm; PE =  Private Equity: Quỹ đầu tư cá nhân.

Có điều, đây là "Mùa đông" của ngành, nhưng lại chưa hẳn là mùa đông của nội dung. Sau cuộc tẩy rửa, thế lực mới tới tấp xuất hiện, "Nội dung" "Chất lượng" liên tiếp được đề cập. Quy mô thị trường hiển lộ, sau khi sóng lớn đào cát dày, các dự án tốt sẽ được nhìn thấy.

Năm 2019, Lan Sinh lại quay một bộ phim, song hưởng ứng vô cùng bình thường.

Mặt khác, từ 2016 đến 2019, không ít điện ảnh nghệ thuật được lên rạp chiếu phim nghệ thuật trực tuyến Tân Vị, có cái dùng hình thức "Chiếu rạp + internet", có cái dùng chỉ một hình thức internet, bất kể thế nào, đạo diễn nghệ thuật, điện ảnh nghệ thuật đã có một con đường mới. Rạp chiếu phim nghệ thuật vẫn tồn tại, Tạ Lan Sinh rất hạnh phúc. Về phần Liên đoàn, cũng chiếu không ít tác phẩm xuất sắc, có của Trung Quốc, có của Âu Mỹ, có Nhật Hàn, có cả những quốc gia khó lòng lọt vào mắt xanh của rạp như Iran. Đôi khi phòng vé không tệ, đôi khi phòng vé không tốt. Tạ Lan Sinh vẫn luôn nỗ lực cân bằng cả nghệ thuật lẫn thu nhập, anh gắng hết sức giúp những bộ phim hay này không bị rút rạp trước giờ, mà chỉ giảm bớt suất chiếu, như là trong một tuần chỉ chiếu hai ba suất.

Kế tiếp là năm 2020. bệnh dịch thình lình kéo đến làm cho toàn ngành trở tay không kịp, thậm chí, khiến cả thế giới trở tay không kịp. Ban đầu, Tạ Lan Sinh cùng những người khác trong ngành điện ảnh đều nghĩ rằng hết thảy lập tức sẽ trôi qua, hiện trạng sẽ sớm trở nên tốt đẹp, nhưng chẳng ai ngờ rằng không phải vậy. Ngành điện ảnh lại đi tới thời khắc sinh tử tồn vong, thời điểm gian khó nhất, trước đây, cho dù là ở thời đại "Giấy phép xưởng", một năm cũng có năm mươi bộ điện ảnh ra mắt công chiếu.

Nhưng tại lúc này, đại chúng phát hiện, rạp chiếu phim chẳng hề kiếm được một đống tiền như trong tưởng tượng  —— số lượng màn ảnh sớm đã bão hòa, tỷ suất bình quân lấp ghế của rạp chiếu phim chỉ có 12% trên 5 phòng chiếu, mà bình quân giá vé là 40 đồng, nói cách khác, một ngày chiếu khoảng 6 suất, doanh thu một năm của một rạp chiếu phim cũng chỉ có thể trên dưới 250 vạn, lại còn là trước thuế. Trừ tiền thuê, điện nước, nhân lực, bảo trì, còn lại tầm bảy tám mươi vạn, mà đây thậm chí còn chưa bao gồm chi phí ban đầu để mở rạp chiếu phim, như trang hoàng, thiết bị.

Song dù khó khăn như vậy, rất nhiều người cũng nghiến răng đợi chờ bình minh.

Bọn họ tin tưởng, đêm dài qua đi, bình minh sẽ đến.

Điện ảnh sẽ không chết.

Sau đó tiến vào thập kỷ mới.

Tạ Lan Sinh ở tuổi 55 quay một bộ phim mới, tên 《 Mất kiểm soát 》. Nó kỳ thật là điện ảnh thương mại, nhưng lại theo hướng nhân văn. Bộ điện ảnh này do Trung Mỹ hợp tác, bên sản xuất sẽ mang đi tham gia liên hoan phim, Lan Sinh buộc phải dốc toàn lực phối hợp theo thị trường Mỹ, đầu tiên tiến hành ra mắt tại Cannes, rồi đến nơi nhiều bom tấn Mỹ ra mắt là Toronto, rồi lại... Mệt đến không chịu nổi.

Bộ phim còn được chính phủ đưa đi tham gia Kim Tượng, vô cùng ngoài dự liệu của Lan Sinh, thế mà giành được sáu đề cử, bao gồm cả đạo diễn xuất sắc nhất thậm chí có cả phim nhựa xuất sắc nhất. Đồng thời, trong tháng này, nó còn giành được Quả cầu vàng.

Đến đầu tháng hai, tại trao giải Kim Tượng, một lần nữa ngoài dự kiến của Lan Sinh, 《 Mất kiểm soát 》 cực kỳ được coi trọng không hề giành được giải lớn nào, chỉ có một "Phim tiếng nước ngoài hay nhất", và một "Quay phim xuất sắc nhất". Mọi người cũng là không rõ là do quảng bá chưa đủ, hay do chính trị quấy nhiễu, hoặc là vì thứ gì khác, có điều Lan Sinh cũng không để ý, anh chỉ thở dài một hơi: rốt cuộc đợt bận túi bụi này đã kết thúc rồi.

Hơn nữa, bởi vì thời đại phim nhựa sớm đã trôi qua mà Kỳ Dũng quạnh quẽ nhiều năm vẫn có thể giành được giải "Quay phim xuất sắc nhất", Tạ Lan Sinh cũng vô cùng vui vẻ. Anh lầm nhẩm trong lòng: Chung quy, thực lực của một nhà quay phim vẫn có thể được nhận ra. Nhưng mà, sau khi quay xong 《 Mất kiểm soát 》 , Kỳ Dũng đã 72, 73 không còn muốn quay phim dài nữa, chuyện đó lại nói sau.

Kết thúc lễ trao giải, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã tham gia xong buổi tiệc mừng công của chính quyền, vai sánh vai chân đều bước đi về phía khách sạn. Bọn họ bước đi, trên trời đêm thăm thẳm lại đổ cơn mưa rào. Vì thế, hai người bọn họ cởi áo khoác Âu phục xuống che lên đầu, không gọi xe, chỉ tiếp tục đi. Trong đêm khuya ngõ vắng dưới màn mưa, bọn họ sẽ mặt đối mặt, hợp hai chiếc áo khoác che trên đầu lại với nhau, che cho mình cũng chắn cho đối phương, dán sát lại, cùng ngậm m*t môi đối phương.

Bọn họ vẫn lãng mạn như vậy.

Một series tác phẩm quan trọng nhất cuộc đời Tạ ơn lan sinh được quay ra trong những năm từ 59 tuổi đến 61 tuổi này.

Chúng nói về "Những người già".

Tạ Lan Sinh không mang điện ảnh tham gia bất cứ liên hoan phim quốc tế nào, nhưng, toàn ngành đều cho rằng đây mới là bộ phim hay nhất của anh.

Bộ điện ảnh thứ nhất nói về người cao tuổi "Góa bụa" "Ly hôn". Điện ảnh nói về những thôi thúc và d*c v*ng của người cao tuổi —— những thôi thúc d*c v*ng không thể lý giải. còn cả những lục đục, xung đột mâu thuẫn với con cái, cùng với cha mẹ... Có người vì tiền tài, có người vì con cái, vì tư lợi, vì bản thân mình. Bọn họ thận trọng suy đoán, tìm hiểu tình hình sức khỏe đối phương, đồng thời cũng phỏng đoán, tìm hiểu tình trạng tài sản, tính toán ai phải chăm sóc ai, ai có thể kế thừa ai.

Nhưng song song đó, sâu trong nội tâm những người cao tuổi kết hôn vì "Tổ chức giới thiệu" lại khát vọng một tình yêu mới, một hôn nhân mới. Một mặt là lý trí, một mặt là cảm tính, muốn tin tưởng đối phương, nhưng lại không thể tin tưởng đối phương, muốn trao đi bản thân, song cũng lại không thể.

Lúc này, Tạ Lan Sinh đối với điện ảnh đã là trạng thái trân trọng thuần túy. Anh chỉ muốn đột phá bản thân, vượt qua bản thân, chăm chỉ hết mức. Kinh điển nhất của bộ phim chính là cảnh dưới ánh trăng rằm. Tạ Lan Sinh không sử dụng hiệu ứng đặc biệt, cũng không vội vàng, anh chỉ cần cảm thấy không hài lòng liền quay lại, chưa được quay lại tiếp. Anh gọi mấy người liên quan đi quay vào từng ngày "Mười lăm", cứ như vậy mỗi tháng quay một lần, cuối cùng trải qua một năm đằng đẵng, cuối cùng anh đã quay được ra đoạn "Trăng rằm" quan trọng nhất của bộ phim.

Bộ phim thứ hai lại kể về những người cao tuổi "Mất con". Trong văn hóa Á Đông cha mẹ luôn vất vả vì con cái, bởi vậy, một người cao tuổi mất đi đứa con duy nhất nháy mắt mất đi mục tiêu cuộc đời. bọn họ có người ngơ ngẩn, có người muốn thử ivf, còn có người... Tạ Lan Sinh thể hiện nỗi đau của bọn họ tinh tế sâu sắc.

Mà bộ phim thứ ba, là kể về sự ngỡ ngàng lúng túng, bước đi khó khăn trong thế giới phát triển thần tốc của người cao tuổi.

Triology này là tác phẩm kinh điển, Tạ Lan Sinh cũng rất thích. Nói như vậy, vì anh đối với điện ảnh của bản thân vẫn luôn chưa hài lòng, có tiếc nuối, nhưng lần này, Tạ Lan Sinh cũng mơ hồ cảm thấy mình đã ghi lại được thời đại này, điện ảnh của anh giống như những người khác, là một phần quà dành cho thế hệ sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!