Chương 13: (Vô Đề)

Song song với gạ gẫm Sầm Thần, Tạ Lan Sinh cũng mời quay phim. Tạ Lan Sinh nhớ mãi không quên cái người tên Kỳ Dũng Tân Dã đã nhắc đến —— Kỳ Dũng chỉ cần xách máy quay lên là liền nghiêm túc.

Tạ Lan Sinh cũng đã điều tra, phát hiện Kỳ Dũng cũng là người yêu điện ảnh. Mười năm trước, người Hoa tại Hollywood rất ít, có một vài người thậm chí cho rằng Châu Á không có thẩm mỹ nghệ thuật. Kỳ Dũng bởi vì thích quay phim tìm đến các công ty tự giới thiệu, cuối cùng rốt cục tìm được việc tạp vụ "Thu gom vụn phim" —— quay phim, cắt nối biên tập cùng thuộc một tổ, khi làm hậu kỳ cắt nối biên tập khắp nơi trong phòng đều rơi vãi vụn phim, mà công việc của Kỳ Dũng chính là từ sáng đến tối thu nhặt không ngừng, ngay cả đầu cũng chẳng có cơ hội nâng lên. Sau có một ngày, một đạo diễn lớn quay bộ phim khủng cần dùng đến 6 chiếc máy, nhưng trợ lý quay không đủ dùng, vì thế đạo diễn liền gọi Kỳ Dũng đang gom phim bổ sung vào. Kỳ Dũng làm cực kỳ tốt, từ đó về sau biến thành trợ lý quay.

Trong thời gian học tập, Kỳ Dũng tự mình mua máy quay, còn thích ở một bên quay phim luyện tập trong lúc diễn viên luyện diễn, nhờ phòng in tráng giùm, lại so sánh với phần đạo diễn quay, tổng kết những chỗ bản thân chưa đạt, kỹ thuật của hắn từ đó dần nâng cao. Một lần, một đạo diễn vô tình nhìn thấy tác phẩm của hắn ở phòng in, cực kỳ tán thưởng, từ đó về sau Kỳ Dũng thoát kiếp khổ rồi. Dẫu cho không có tiếng tăm quá lớn, nhưng tốt xấu cũng đã là nhà quay phim.

Tạ Lan Sinh biết, nếu không phải thật lòng yêu thích thì hắn không có khả năng làm được như vậy.

Nhưng vấn đề là, hắn cũng yêu tiền... Điều này không mâu thuẫn, hắn có thể chọn lựa bộ phim trong phạm vi mức lương thỏa mãn.

Chỉ có thể thử xem.

Tạ Lan Sinh nhờ Tân Dã tìm điện thoại của đối phương, lại hẹn thời gian có phần phù hợp với hai người bọn họ. Tân Dã nói, nhà nào ở Mỹ cũng đều có điện thoại, Tạ Lan Sinh cũng đoán là như thế.

Sự thật chứng minh Tân Dã chẳng hề nói sai một chữ.

Trong điện thoại, Kỳ Dũng hận không thể dùng một đồng mà tiêu hai lần nói: "Lương theo tuần là hai vạn đôla, không có đủ thì khỏi phải bàn!"

Một tuần 10 vạn, Tạ Lan Sinh bị dọa đến tắt tiếng, hơn nửa ngày sau mới gian nan nói: "Dự toán chỗ chúng tôi thì ... Một tháng 1000, nhân dân tệ, ước chừng tương đương với 200 đôla." Kỳ thật lúc ban đầu là một tháng 500, sau khi nâng lên rốt cục đạt tới 1000.

Kỳ Dũng: "... ... ..." 80000 thành 200. Kém 400 lần, thật giỏi.

Tạ Lan Sinh cũng không có cách nào, bất chấp tiếp tục: "Kịch bản《 Gốc rễ 》 rất thú vị, Ảnh đế Tân Dã cũng bằng lòng tới đây, một diễn viên chính khác là Âu Dương Niếp Niếp cũng rất tốt. Bộ phim này, sẽ giúp đại chúng biết Trung Quốc cũng tồn tại điện ảnh độc lập, rất có ý nghĩa, rất có giá trị. Mặt khác, mọi người cũng có thể biết Trung Quốc vẫn còn các thực trạng tàn dư, nhờ đó trợ giúp một số quần thể ——"

"Bản fax kịch bản tôi đã xem rồi, cũng không tệ lắm, nhưng, " Kỳ Dũng nói: "Tôi không làm từ thiện."

Tạ Lan Sinh trầm mặc.

Kỳ Dũng còn nói: "Tôi là quay phim, không phải sản xuất, cũng chẳng phải đạo diễn, cơ bản chỉ có thể kiếm lương tuần, không có lời thì nghỉ. 《 Gốc rễ 》của cậu có thể nhận được sự quan tâm tại liên hoan phim hay không chẳng có liên quan gì mấy đến quay phim phía sau màn hình. Thật xin lỗi, tôi trước mắt cũng chưa có vĩ đại đến mức không cần tiền lương quay phim công ích. Hơn nữa, công ích trên thế giới này nhiều lắm, nếu tôi mà muốn quay phim công ích cũng sẽ không hợp tác với người mới.

Bộ phim này của cậu tám chín phần mười là không thể công chiếu ở bất cứ đâu, quay để làm cái gì? Để tự xem à? Cậu có lẽ là không nắm rõ lắm, muốn đến Âu Mỹ tham gia liên hoan phim là cần phải có quan hệ, phải có nhà sản xuất có tiếng, đạo diễn phải giao cuộn phim cho Ban tổ chức xem. Cậu không có quan hệ, Tân Dã hẳn cũng thế, cho nên, ngài mời một tháng được 1000 nhân dân tệ mà không thấy tủi thân à? Được rồi, tạm biệt." Hiện tại trong tay hắn có một đống lớn kịch bản tàm tạm, đoàn đội rất tốt, điện ảnh lương tuần hai vạn đang chờ hắn nhận, thật sự không nhất thiết phải nhận lời cái người tên Tạ Lan Sinh này.

"Alo... !" Tạ Lan Sinh không muốn từ bỏ, lại nỗ lực thuyết phục đối phương, không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể giống như Kỳ Dũng, tạm biệt trước đã.

Nhưng mà Tạ Lan Sinh không cam tâm. Phim điện ảnh Kỳ Dũng quay chính anh trước đây cũng xem qua mấy bộ, mấy ngày gần đây tìm hiểu kỹ, cảm thấy trình độ đối phương thật sự tốt —— La Đại Kinh chỉ là quay đủ, Kỳ Dũng lại có thể mỹ hóa hình ảnh. Hiện tại đã liên hệ được rồi, anh cũng không muốn dễ dàng từ bỏ. Sau khi diện kiến thực lực của Kỳ Dũng người khác anh đều chướng mắt, hoặc là nói, người vừa mắt thì không liên hệ được, liên hệ được thì lại chướng mắt.

Tạ Lan Sinh cảm thấy, nếu thật sự như thế nào cũng không vượt qua nổi thì để đó quay lại bàn sau.

Vì thế, Tạ Lan Sinh lại kính nhờ Tân Dã giúp nghe ngóng chuyện của Kỳ Dũng.

Ước chừng một tuần sau, Tạ Lan Sinh từ chỗ Tân Dã bất ngờ biết được một tin tức: Kỳ Dũng là người rất yêu nước. Bởi vì muốn kiếm chút $, năm 1979 hắn du học tại Mỹ, tốt nghiệp xong liền lưu lại, nhưng bản chất không hề thay đổi. Thế hệ của hắn có tư tưởng tinh anh "Tôi với tổ quốc" mãnh liệt, huống chi, Kỳ Dũng là sinh vào ngày 22 tháng 8 năm 1958, Đài tưởng niệm nhân dân anh hùng được khánh thành tại ngày đó.

Có thể hiểu rằng, những người xung quanh hắn khẳng định không ngừng nhắc tới sự trùng hợp này, trở thành một thứ thâm căn cố đế. Sau khi đến Mỹ, hắn gia nhập cộng đồng Hoa kiều, còn tham gia không ít hoạt động, duy trì, lên tiếng ủng hộ một vài hoạt động tổ chức ở đầu kia đại dương, ví dụ như Asiad.

"..." Tạ Lan Sinh muốn thử xem.

Anh nhờ một người bạn tốt ở Thâm Quyến chụp một vài bức hình đặc khu Thâm Quyến gửi cho mình.

Năm 1991, Thâm Quyến trẻ trung mà phồn vinh.

Trong 10 năm từ 1980 đến 1990 này, dân cư Thâm Quyến từ 33 vạn người tăng thành 165 vạn, GDP từ 2. 7 triệu tăng đến 172 triệu, bình quân GDP đầu người cũng từ 1000 đồng lên thành 10000, trong đó chủ yếu là dựa vào xuất khẩu. Đây là chốn duy nhất trên toàn quốc có thể "Làm thuê", nam nữ công nhân ồ ạt kéo đến Thâm Quyến tìm kiếm cơ hội, mà những nơi khác, vẫn chấp hành chính sách "Ly thổ bất ly hương"*, nông dân truyền thống chỉ có thể đến các xưởng tại quê nhà, hoặc xưởng trên thị trấn.

*:

Rời bỏ ruộng đất nhưng không rời quê hương.

Tóm lại thành phố Thâm Quyến này so với quá khứ là cách biệt một trời một vực.

Người bạn rất nhanh gửi ảnh chụp đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!