Do La Đại Kinh cùng Trương Kế Tiên đồng loạt rời khỏi tổ chế tác 《 Gốc rễ 》, Tạ Lan Sinh làm đạo diễn không thể không tìm kiếm đồng nghiệp một lần nữa.
Anh vừa nghiên cứu nhà quay phim Tân Dã nói, vừa tìm kiếm kỹ thuật âm thanh phù hợp hơn. Anh xuất thân từ Bắc Điện, 16 xưởng quốc doanh đều có bạn học hoặc đàn anh đàn em, Tạ Lan Sinh lần lượt hỏi thăm xem ai có khả năng "Từ bỏ đức tin"*.
*Nguyên văn: (Bạn kinh li đạo)
Cuối cùng, một đàn anh khóa 84 ở xưởng Tây Ảnh (xưởng sản xuất điện ảnh Tây An) nói có một người, tên Sầm Thần. Sầm Thần là hai năm trước từ Bắc Quảng được phân đến Tây Ảnh, rất trẻ, mới 24 tuổi. Có điều, sinh hoạt của cậu ta vô cùng bức bối, khó chịu.
Đầu tiên, từ năm ba người bọn họ đến vẫn luôn phải ở cạnh WC, lại còn giáp vách với bồn cầu, nước ở phòng bên từ sáng đến tối không ngừng thẩm thấu vào, vẽ thành cả tranh trên bức tường. Sầm Thần cảm thấy siêu cấp ghê tởm, kháng nghị mấy lần với xưởng Tây Ảnh, đều bị phớt lờ. Xưởng Tây Ảnh nói: "Nếu cứ nay có người đòi đổi phòng này mai có người đòi chuyển phòng khác, thì sẽ chẳng có cách nào sắp xếp ký túc xá cả." Nhưng chỉ nghĩ cũng hiểu Sầm Thần mỗi ngày nhìn thấy "Địa đồ" ức chế đến bao nhiêu.
Mặt khác, nghe nói bởi vì có liên quan đến việc công văn phê duyệt nhận chức chưa được đưa xuống, tiền lương hơn suốt một năm của Sầm Thần đều là xưởng "Cho vay", không phải là xưởng trả cho cậu ta, làm cho cậu ta cả ngày thấp thỏm.
Thứ hai là, ba bộ phim cậu ta tham gia kết quả cuối cùng đều cực kỳ thảm thiết. Bộ đầu là đề tài chiến tranh, nhưng bởi vì có phần cường điệu một mặt tàn khốc kia của chiến tranh, bị đánh giá là thái độ tiêu cực, liền đắp chiếu. Bộ này làm hậu kỳ tại một công ty ở Bắc Kinh, vì thế, nội dung sớm bị rò rỉ. Mọi người trong giới điện ảnh thủ đô nhỏ giọng nghị luận sau lưng, Tây Ảnh cảm thấy bất an, cấp tốc rút đoàn đội về Tây An, cũng bắt đạo diễn tuyệt đối không được tiếp tục lan truyền bộ phim này, đặng còn chỉnh sửa. Song hết thảy đến lúc đó đã quá muộn, không bao lâu, Cục Điện ảnh nghe phong thanh liền yêu cầu Tây Ảnh kiểm tra bộ phim này. Nhưng vừa xem xong, Cục Điện ảnh liền chính thức ra quyết định: toàn bộ phim âm bản bị điều đến một kho phim ngoại tỉnh niêm phong vĩnh viễn. Mà Sầm Thần là kẻ siêu cấp l* m*ng, xem xong phim tại buổi thẩm duyệt ở Cục văn hóa thế mà lệ tràn khóe mi, vỗ tay tán thưởng, hoàn toàn không phát giác không khí bất thường trong phòng.
Bộ thứ hai, không bị đắp chiếu, có điều tình trạng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Hội đồng xưởng thông qua kịch bản, Sở văn hóa tỉnh, Ban tuyên giáo tỉnh ủy cũng duyệt. nhưng mà cuối cùng đến thẩm duyệt, bởi vì là đề tài báo thù hơn nữa còn phơi bày mâu thuẫn xã hội, Ban tuyên giáo tỉnh ủy Thiểm Tây lúc trước OK giờ lại không quá tán đồng, kêu Cục Điện ảnh tiến hành phúc tra. Mà Cục Điện ảnh vốn không vấn đề gì, lại bởi không muốn đắc tội địa phương mà mời hẳn Ban tuyên giáo Trung Ương đến phúc thẩm.
Cuối cùng Ban tuyên giáo Trung Ương ra đòn dứt điểm: Cục Điện ảnh có quyền chủ trì*, địa phương nếu không quá vừa lòng có thể không mua bản gốc. Nhưng dẫu cho bộ phim đã công chiếu, song vật vã đi một vòng lớn qua các địa phương cũng chẳng ai muốn, mọi người đều biết nó có một chút cận ranh giới với vấn đề chính trị. Phim gốc chẳng bán nổi một bản, cũng không khác gì với đắp chiếu.
*Nguyên văn: : gõ nhịp (để thoả thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định)
Đến bộ thứ ba, bởi vì nóng vội, quyết định quay "Chủ đề chính" xong, xưởng Tây Ảnh đổi tên bộ phim mới thành 《 Những đồng chí thương mến của tôi ơi! 》. Sau lại vì chạy theo thị trường mà còn cố tình nhét thêm "Tế lễ địa phương" vào, xong còn muốn nhấn mạnh thêm, bắt Sầm Thần tham gia "Chọn bài". Sầm Thần nghe xong đá cửa mà đi, cảm thấy đúng là trò hề.
Tạ Lan Sinh nghe xong cảm thấy rất tốt, chính là cậu ta. Phản nghịch, trực tiếp, can đảm chí khí, quan trọng nhất là, sau khi trải qua rất nhiều chuyện vẫn luôn kính nể điện ảnh. Nghe nói Sầm Thần bình thường không hay lớn tiếng, nhưng một khi nghe thấy tạp âm sẽ hô "Cut" đến khí thế ngất trời. 《 Gốc rễ 》 không có yêu cầu kỹ thuật quá cao đối với âm thanh, người tốt nghiệp Bắc Quảng khẳng định đủ dùng.
"Đàn anh à, " Tạ Lan Sinh nói, "Anh có thể hỗ trợ một chút, làm trung gian giới thiệu hai bọn em được không? Mà, đừng nói thẳng là em muốn mời cậu ta tham gia quay phim chui nhé, trước tìm cơ hội để hai bọn em gặp một lần đi, mặt đối mặt rồi nói." Tạ Lan Sinh cảm thấy, bản thân cần dùng mười phần thành ý để đả động đối phương, mượn sức đối phương, nếu nói toạc rằng "Cùng phạm pháp đi" sẽ dọa người ta chạy mất.
Anh nhất định phải có một cơ hội trình bày lợi hại, phác thảo tương lai.
"Nhưng... Nếu không đề cập đến việc muốn làm gì, người ta gặp mặt cậu để làm chi? Quá khả nghi rồi."
"
"Vô tình gặp" thôi." Tạ Lan Sinh nói, "Gọi cậu ta đến ký túc xá nói chuyện phiếm, hoặc là gọi ra bên ngoài ăn cơm, sau đó vừa vặn em đi ngang, không phải liền gặp sao?" Khẳng định không thể lập tức liền nói chuyện phim chui này, con người ấy mà, phản ứng đầu tiên đối với chuyện "Đại nghịch bất đạo" chính là tránh xa. Anh trước tiên phải đóng vai "Bạn tốt" đã, thăm dò một hồi, rồi mới thả từng tý một.
Đàn anh có chút cạn lời nói: "Anh với Sầm Thần hoàn toàn không quen, căn bản không tới mức độ đó. Anh chỉ biết cậu ta là ai mà thôi, không có tiếp xúc cá nhân gì."
Tạ Lan Sinh liền giống như kêu đối phương ăn miếng cải trắng, nói: "Vậy làm quen đi ạ."
Đàn anh: "... ..."
"Làm quen đi mà." Tạ Lan Sinh nghĩ, anh là một đạo diễn chính quy, làm quen với kỹ thuật âm thanh chẳng phải dễ lắm sao?
Đàn anh là người Hắc Long Giang, nói: "Cứ thế nhào vào làm quen à?" Hắn kỳ thật chẳng muốn quản. Tạ Lan Sinh cũng không phải bạn thân, hắn cũng không đến mức phải tiêu tốn tinh lực như vậy vì đối phương.
Tạ Lan Sinh cũng nghe ra được, anh dừng một chút, nhớ ra chính đàn anh của mình cũng không thể quay phim ở Tây Ảnh, trong lòng dâng lên một ý niệm, hỏi: "Anh ơi, anh có muốn được nhanh chóng quay phim ở xương Tây Ảnh không? Kỳ thật em có một ý tưởng này."
"Hửm?" Đàn anh quả nhiên bị mê hoặc, "Ý tưởng gì?"
Ý tưởng này là Tạ Lan Sinh nghĩ ra được khi còn ở Tiêu Tương, ngay sau khi 《 Loạn thế nhi nữ 》 bị Trì Trung Hạc phá hoại. Có điều kế tiếp xảy ra chuyện 《 Tài vận hanh thông 》 bị đắp chiếu, lại thêm chuyện quản đốc Quan của xưởng Tiêu Tương bắt anh rèn luyện năm năm, nên liền không thực hiện nữa.
Tạ Lan Sinh nói: "Tất cả đám sinh viên mới tốt nghiệp chúng ta đều yêu cầu sớm được quay phim, nhưng xưởng sản xuất không đồng ý. Không chỉ có sinh viên khoa đạo diễn, mà quay phim, mỹ thuật tạo hình, âm thanh, diễn xuất đều bị y như vậy, là cả một đống người đó."
Đàn anh có chút nghi hoặc nói: "Ừ. Xưởng Tây Ảnh nói, nhất thiết phải làm thư ký trường quay ba lần, phó đạo diễn ba lần mới có tư cách nghĩ đến việc làm "đạo diễn". Những nghành khác cũng không khác hơn là bao, có điều cho dù vất vả chờ sáu năm đại khái cũng chưa chắc đến lượt." Trước mắt, quay phim thì làm trợ lý quay, âm thanh làm trợ lý kỹ thuật, diễn viên thì diễn nam ba bốn năm, nữ ba bốn năm.
Tất cả mọi người có một chút bất mãn, nhưng theo tình hình hiện tại, giả như xưởng để người mới làm đạo diễn quay phim mỹ thuật tạo hình âm thanh, chắc chắn sẽ khiến một mớ đạo diễn quay phim thâm niên phản đối. Vì thế tất cả chỉ có thể đè xuống, huống chi, để người mới nào lên, cũng là một nghệ thuật.
"Anh hãy thảo luận với xưởng, thành lập một "đoàn phim thanh niên", tuyển mộ từng sinh viên tốt nghiệp trong ba năm nay vào. Sau đó, nếu có kịch bản tốt, thì thảo luận với xưởng, để cho "đoàn phim thanh niên" quay. Như vậy, "viên chức chính thức" sẽ không cảm thấy bất mãn với riêng một cá nhân nào, bởi vì đây là bộ phim mà xưởng hỗ trợ thanh niên quay, bọn họ vốn dĩ cũng không đến lượt.
Như thế xưởng Tây Ảnh cũng rất có thể vì "sự hòa thuận" này mà cấp một giấy phép, trấn an được sự bất mãn của đám sinh viên tốt nghiệp. Anh nghĩ thử xem, vừa vào xưởng được tự do sáng tạo, sau hai năm thì làm trợ thủ, mọi người ít nhất có thể nhảy lên một bậc, đương nhiên sẽ vô cùng phấn khởi, quản đốc cũng liền thoải mái. Mà thời điểm không được cấp phép, bọn anh cũng sẽ còn làm dự án, cái gọi là "đoàn phim thanh niên" có thể làm xưởng bớt lo hơn nhiều. Cùng lúc đó, để ngừa vạn nhất, anh vẫn tiếp tục làm phó đạo diễn, như vậy nếu "đoàn phim thanh niên" không thể lấy được giấy phép như mong muốn, vậy tệ nhất cũng chỉ là anh tiếp tục làm ba năm theo kế hoạch ban đầu mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!