Chương 11: (Vô Đề)

Âm thanh bên tai cuối cùng đã quay lại, Tạ Lan Sinh cũng lấy lại bình tĩnh, nói: "La Đại Kinh, tôi nói cho anh hay, tất cả thiết bị anh lấy đi đều là mượn từ Bắc Điện, không phải của tôi. Nếu anh không trả, trộm cho bản thân, Bắc Điện khẳng định sẽ không để yên. Bắc Điện chưa chắc sẽ chọn báo cảnh sát, song lãnh đạo cùng đồng nghiệp cũ của anh tại đài Hồ Nam nhất định sẽ bắt anh giao máy móc ra, còn có thể mang anh ra làm trò cười nữa!

Trường học khẳng định đứng về phía tôi, tôi nói đây là tác phẩm tốt nghiệp, bọn họ cũng sẽ nói là tác phẩm tốt nghiệp, không giống anh nói là phim chui thì cảnh sát liền coi là như vậy. Sinh viên tốt nghiệp Bắc Điện chúng tôi đều phải quay tác phẩm tốt nghiệp, tôi không hài lòng với cái lúc trước, muốn đổi một cái mới để triển lãm, chỉ vậy mà thôi."

"..." Nghe thấy lời này, sự kiêu ngạo hung hăng mười phần của La Đại Kinh rõ ràng giảm sút, có điều vẫn như cũ mạnh miệng nói, "Bọn mày quay phim chui lại còn muốn bán sang Âu Mỹ! Nội dung đề tài như vậy không được phép bán sang đó! Mày với Bắc Điện là đồng bọn, đều muốn lấy lại thiết bị. Tao biết chân tướng, Trương Kế Tiên cũng biết chân tướng, cảnh sát đến lúc đó về phe ai, hay thấy thế nào, còn chưa chắc chắn!

Khi đó, có khả năng không chỉ những thiết bị này, mà còn có thể tịch thu những đạo cụ khác!"

"Anh..." Tạ Lan Sinh nghĩ, thật không biết xấu hổ!

Năm giây sau, thấy mặt mũi Tạ Lan Sinh đỏ bừng, Tân Dã vẫn đút túi đứng một bên bất chợt nhướn mi, nói: "La Đại Kinh."

La Đại Kinh: "? ? ?"

Động tác Tân Dã thong thả ung dung, lấy một tờ giấy gấp gọn từ bên túi trái của áo sơ mi đen, ngón tay dài nhỏ, chậm rãi mở ra, "La Đại Kinh, nghe rõ này. Làm diễn viên, tôi đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen với đạo diễn Tạ —— là nhận vai Vương Phúc Sinh trong tác phẩm tốt nghiệp 《 Gốc rễ 》 của đạo diễn Tạ. Giả như cuối cùng việc này làm lớn lên thì sẽ đệ trình phần hợp đồng này, cảnh sát chỉ cần nghiệm chứng thời gian là có thể xác định sự tồn tại từ sớm của nó.

Có thứ này làm chứng cứ, cảnh sát, quan toà cũng chỉ có thể thừa nhận. Chúng tôi có nhân chứng Bắc Điện, vật chứng hợp đồng, còn có trợ lý tiểu Hồng tiểu Lục, Âu Dương Niếp Niếp cùng với trưởng thôn, bên anh chỉ có Trương Kế Tiên, chúng tôi không sợ lớn chuyện lắm đâu. Hai người cùng chạy trốn, còn có thể làm chứng cho nhau sao?"

"... Hợp đồng?" Ánh mắt La Đại Kinh cứng lại, phát hiện sự thật đúng là vậy. Lão muốn vươn tay cướp, song Tân Dã lại khẽ khàng nâng lên, vuột khỏi tay.

"La Đại Kinh, " Tân Dã không chút gợn sóng, cất tiếng lãnh đạm, "Ông tưởng rằng anh ấy sẽ nhượng bộ, vậy thì đã nhầm rồi, anh ấy chỉ phân đúng sai, không phân lợi hại, cũng không có khả năng nhường nửa bước. Tạ Lan Sinh không buông, Bắc Điện cũng sẽ như thế. Cuối cùng, những thiết bị này, hoặc là quay về chỗ chúng tôi, hoặc là bị công an tịch thu, bất kể như thế nào cũng không tới phiên ông. Ông khẳng định muốn phí thời gian vào chuyện này chứ? Vứt hết thể diện vào chuyện này chứ?

Anh ấy ngay cả phim cũng dám quay, mà còn có thể sợ ông sao? Cùng lắm thì cuối cùng cá chết lưới rách, mọi người cùng bất chấp. Những thứ đó là mạng của anh ấy, anh ấy sẽ đòi bằng được."

Tạ Lan Sinh lại nhìn Tân Dã. Ban đầu, khi Ảnh đế Tân bằng lòng đến từng yêu cầu ký hợp đồng, hành động này còn rất mới mẻ. Năm 1991, Tạ Lan Sinh đã được nghe nói đến hợp đồng, nhưng chưa từng thấy nó, thời điểm anh được phân đến xưởng Tiêu Tương cũng chẳng ký thứ gì, các bạn học được phân đến đơn vị sự nghiệp khác cũng vậy, tự thân qua báo danh là được. Mọi người làm việc toàn bộ bằng tự giác, không khác biệt quá nhiều so với trước khi cải cách mở cửa*.

Hơn nữa, bọn họ là quay phim chui, cũng không thể tìm tòa án phân xử. Bởi vậy, ngay khi Tân Dã nói ký hợp đồng, Tạ Lan Sinh cũng sửng sốt.

*Cuối năm 1978, Trung Quốc tiến hành công cuộc cải cách mở cửa với quy mô lớn sau Hội nghị Trung ương 3 khóa XI. Cuộc cải cách này đã huy động một hiệu quả tính tích cực của nhân nhân trong cả nước, giải phóng và phát triển sức sản xuất xã hội, thúc đẩy kinh tế – xã hội tiến bộ toàn diện

Tân Dã không viết "Phim chui", mà là viết "Thủ vai Vương Phúc Sinh trong tác phẩm tốt nghiệp《 Gốc rễ 》 của đạo diễn Tạ", để Tạ Lan Sinh xem xong rồi ký tên, còn nói "Sẽ có lúc dùng đến". Tạ Lan Sinh lúc đó không rõ, hiện tại đã tỏ tường —— lòng người khó dò, anh không ngờ được có người sẽ cậy chuyện không thể báo cảnh sát mà tính kế anh, Tân Dã thì không như vậy. Tân Dã từ nhỏ đã lăn lộn thương trường, đã sớm thấy rõ lòng tham không đáy.

Ngoài cửa sổ, gió lớn thổi qua ngọn cây, bóng hình xào xạc.

Vết sẹo lồi bên má La Đại Kinh run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn không thể bất chấp, oán hận nói: "Trả mày, trả mày đó! Đã hiểu rồi! Đã nói đủ chưa? !" Người đi giày sợ kẻ chân trần, người tham sống ớn kẻ không sợ chết. Lưu manh có thể thắng người khác, nhưng đụng phải kẻ lưu manh hơn thì chỉ có thể rút lui.

La Đại Kinh nói xong liền xoay người, lê dép, đi vào phòng trong, dựa vào khung cửa chống tay, mặt sầm sì, hất cằm về phía chỗ kệ tủ buffet*: "Ở chỗ đó hết, tự lấy đi."

*Tủ buffet này là cái kiểu tủ cũ, có một bên là tủ đứng cao, một bên là phần tủ thấp có cánh cửa đẩy bằng kính. Bên trong tủ kính có thể bày bộ ấm chén hoặc đồ trang trí ý.

Tạ Lan Sinh đi vào phòng.

Phần cao của tủ buffet là tủ quần áo, phần tủ thấp là tủ kính trưng bày, bên trong cửa thủy tinh có một ít sách và một số đồ trang trí, bên trên để bừa bãi thiết bị quay phim mà anh quen thuộc.

"Được rồi, " La Đại Kinh thúc giục nói, "Lấy xong rồi thì đi đi, bọn tao buồn ngủ rồi."

Tạ Lan Sinh mới vừa nâng bước, Tân Dã liền đưa tay cản lại, ánh mắt khóa chặt La Đại Kinh, nói: "La Đại Kinh, những thiết bị này là ông lấy, tôi muốn ông tự tay mang trả. Chúng tôi sẽ không tự mình làm." Nói đến đây liền cười một tiếng, "Bằng không thì khác gì ông đâu?"

Sắc mặt La Đại Kinh khó coi, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Tạ Lan Sinh cũng chợt tỉnh ngộ, nghĩ thầm Tân Dã thật là chu đáo cẩn thận.

Song phương lần thứ hai rơi vào căng thẳng.

Nhưng vẻn vẹn chỉ mấy giây, bất thình lình, trong chớp mắt, Tạ Lan Sinh liền hoa mắt!

Chỉ thấy Tân Dã một phen tóm lấy cổ tay phải La Đại Kinh, La Đại Kinh không kịp đề phòng bị kéo đến trước mặt Tân Dã, kế đó, không chút do dự, Tân Dã đá một cước vào sau thắt lưng La Đại Kinh! Liền nghe loảng xoảng một tiếng, La Đại Kinh hơn 180 cân bị đập mạnh vào kệ tủ!

Hai bình sứ cắm hoa trên nóc tủ quần áo lắc lư, cuối cùng rơi xuống, lăn lông lốc về phía chân tường.

"..." La Đại Kinh quay đầu lại, ngây người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!