Không ai ngờ được chính là, nửa đêm cùng ngày quay "Ngã sông" Âu Dương Niếp Niếp liền bị cảm, có chút không thoải mái. Để phòng ngừa diễn viên sinh bệnh Tạ Lan Sinh cố ý chọn một ngày nắng vàng rực rỡ, lại chờ khi Niếp Niếp vừa lên bờ liền để tiểu Hồng đến trùm khăn cho, chẳng dè vẫn là bị bệnh.
Đoàn phim 《 Gốc rễ 》 có mang theo chút thuốc, song Niếp Niếp dùng qua rồi suốt một đêm vẫn chưa chuyển biến, ngược lại còn càng nghiêm trọng, không thể làm việc.
Dân thôn Hu Dị váng đầu nóng trán đều là tự mình vượt qua, không ai có thuốc cảm. Tạ Lan Sinh thấy Âu Dương Niếp Niếp thiêm thiếp nằm trên giường, cảm thấy như vậy không ổn, phải đến Trung tâm y tế trên thị trấn mua chút thuốc đúng bệnh về, dù sao virus cũng có rất nhiều loại mà.
Hôm nay không ai muốn lên thị trấn. Anh Đại Lưu nói, đặc biệt muốn đưa đi cần trả thù lao, hơn một tiếng là đến. Hắn cũng có thể cho Tạ Lan Sinh mượn xe đạp đi, không cần tiền, có điều, một chuyến từ đây đến Trung tâm y tế xã sẽ mất hai tiếng.
Tạ Lan Sinh ngẫm nghĩ, vẫn là không nỡ tiêu tiền, cưỡi chiếc xe "Hai tám", xuất phát men theo đường đất.
Ánh mặt trời ngày hè phủ kín đường nhỏ, bùn đất nhìn tựa như kim sa. Bánh xe đạp nghiền qua, màu vàng vỡ vụn, bắn tung tứ phía, phát ra tiếng lép nhép.
Hôm nay là một ngày nóng nực, Tạ Lan Sinh liều mạng đạp, khoảng giữa chừng còn cảm thấy đầu gối đã mỏi đến mất cảm giác, tê rần, chỉ còn máy móc đạp mà đi. Mồ hôi đầm đìa chảy qua mắt, hai con ngươi cay xè. Anh một tay lái, một tay lau mồ hôi, ỷ vào tuổi trẻ, thậm chí chưa đến hai tiếng đã đứng trước Trung tâm y tế. Trung tâm y tế là tòa nhà nhỏ hai tầng, cực khó thấy.
Anh khóa xe vào một bên, đi lấy số, gặp bác sỹ. Bác sỹ của Trung tâm y tế xã nói có một loại thuốc có thể uống được, là tân dược, hiệu quả không tồi, Tạ Lan Sinh không nói hai lời liền mua thuốc đó. Anh còn mua mấy loại khác, có thể chữa mấy loại virus thông thường, trong lòng an tâm một chút.
Đi ra thấy một tiệm tạp hóa. Tạ Lan Sinh lại nhấc chân đi vào, mua cho La Đại Kinh luôn miệng thèm "Bánh gạo" một hộp bánh quy óc chó*, lại mua một bao 555 cho Trương Kế Tiên thích hút thuốc. La Đại Kinh ngày hôm qua nói, khi ở Tr**ng S* trong điểm tâm mỗi ngày đều có bánh gạo, mà Trương Kế Tiên, bao "555" lúc trước mua chịu tựa hồ đã hút hết sạch, hiện tại đang hút nhãn hiệu khác, nhìn thấy có chút mất tinh thần.
Tạ Lan Sinh nghĩ, tất cả mọi người trong đoàn đều không dễ dàng gì, anh đối với bọn họ tốt một chút, để bọn họ thoải mái một chút, tóm lại là rất đúng. Thật vất vả mới đi một chuyến đến trấn trên thì mua cho bọn họ vài thứ đi, để bọn họ thích mình, thích 《 Gốc rễ 》, thích quay điện ảnh.
*Nguyên văn: (đào tô): Bánh quy óc chó Trung Quốc, hoặc hup toh soh, là loại bánh quy phổ biến và mang tính biểu tượng quan trọng được phục vụ theo truyền thống cho du khách trong các lễ kỷ niệm năm mới của Trung Quốc.
Anh rất thích làm điện ảnh cùng nhóm người đồng chí hướng này. Anh vẫn luôn là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng khi xem phim, khi quay phim, tâm của anh có thể được quy y, anh không thể quên được cảm giác điện giật khi lần đầu tiên xem tác phẩm kia. Tạ Lan Sinh cũng mơ hồ cảm thấy bản thân là có chút thiên phú, bởi vì, bởi thế giới trong máy quay của anh, cùng thế giới nhìn thấy bình thường, là không đồng dạng.
Cái trước càng đẹp hơn, càng nghệ thuật, càng có thể làm rung động người, điều này khiến anh vô cùng thỏa nguyện, thậm chí cho rằng, có lẽ không phải anh lựa chọn điện ảnh, mà là điện ảnh lựa chọn anh.
Hiện tại anh quay phim, cùng bọn La Đại Kinh. Đây quả đúng là chuyện tốt đẹp. Anh đang dùng một chút phương thức tinh tế, một chút kỹ xảo, bày biện thế giới, sắp xếp con người, để khán giả có thể chú ý đến một quần thể, một loại cuộc sống, khiến thế giới này trở nên tốt hơn. Con người không chỉ có cần vật chất, bọn họ đồng thời còn cần suy nghĩ, trưởng thành.
Tạ Lan Sinh cũng hết sức hy vọng bộ phim có thể chiếu toàn quốc, để cho càng nhiều người được xem, song anh trước đây đã từng nghĩ qua, cuối cùng đưa ra kết luận là: anh hy vọng càng nhiều người xem được những gì anh muốn nói. "Điều anh muốn nói" là điều kiện tiên quyết, "Càng nhiều người xem được" là tiếp theo, anh không thể bất phân chủ thứ để mà vì nhỏ mất lớn, dưới tiền đề thế này thì "Phim chui" cũng chẳng tệ lắm.
Tạ Lan Sinh treo túi nylon lớn vào một bên tay lái, đạp về.
Không ngờ trên đường trời đổ cơn mưa. Giọt mưa lớn như hạt đậu hung hăng nện xuống, Tạ Lan Sinh lại không có chỗ trốn, chỉ có thể vừa lau mặt, vừa liều mạng đạp.
Vì cách một màn mưa trùng điệp chẳng thể phân biệt được nổi cảnh tượng phía trước, đến một chỗ nọ, Tạ Lan Sinh chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng "Rầm", mông chấn động kịch liệt. Kế tiếp xe bị khựng lại, tay lái nghiêng sang một bên, cả người lẫn xe "Rầm" một cái ngã vào trong nước, vạn phần chật vật.
"Chết tiệt... ! Đâm phải tảng đá rồi ! ! !" Anh nhắm mắt, chịu đựng cú ngã, chịu cả nước tạt. Mới đầu anh không có cảm giác gì, một hồi sau mới cảm thấy đau.
Mưa rất lớn, lại còn là đường đất, Tạ Lan Sinh bị xe đạp đè lún vào trong bùn, chỉ có thể nhìn bánh xe vẫn còn đang xoay tít trên khoảng không. Toàn bộ quần áo anh đều bẩn thỉu, có chút ngớ ngẩn.
Anh động dậy, rút chân ra, đứng lên. Khuỷu tay vì mặc áo sơ mi tay ngắn bị mài trên mặt đất rách da, máu me nhầy nhụa một mảng lớn. Bên cạnh miệng vết thương có thịt, có máu, có bùn, có đất, toàn bộ trộn lẫn vào, nhìn thấy ghê người, đặc biệt nhức nhối. Cánh tay cũng bị cọ xát, bị trầy da một mảng nghiêng nghiêng.
"Cái đệch..." Anh nhìn nhìn quần áo, xòe tay che trán, khập khiễng, xoay người nhặt thuốc cảm, bánh xốp, thuốc lá trên mặt đất lên. Anh treo túi nylon lên cổ tay, vắt khô vạt áo, lấy bánh xốp, dùng góc áo lau chút bùn với nước bên trên, kế tiếp lại lau cả thuốc lá cùng thuốc cảm, thu dọn xong xuôi mới nâng xe đạp một lần nữa lên đường.
Vết thương của anh đau, có mưa lại càng nhức. Tóc dán trên da đầu, quần áo cũng dán trên người, cực kỳ không thoải mái, anh lại dồn sức đạp xe đạp.
Giữa trưa, khi Tạ Lan Sinh cuối cùng cũng đạp xe trở về đến thôn Hu Dị thì đã kiệt sức đến muốn ngất. Nơi đây trời quang mây tạnh, anh đẩy xe đạp, bước đi không nổi, toàn bộ dựa vào một hơi tàn chống đỡ, từng bước một lê về phòng.
Cuối cùng... Mệt chết được ... May sao đã về được rồi.
Anh mang theo thuốc, còn có bánh xốp cùng 555, đẩy cửa đi vào, gọi: "Niếp Niếp, tôi mua thuốc về rồi đây! Còn cả anh Đại Kinh, anh Kế Tiên, em mang quà về cho hai người này! Mau ra xem đi!"
Nhưng có chút bất đồng với suy nghĩ của anh chính là trong phòng trống không, Tạ Lan Sinh có chút sững sờ.
Thật kỳ quái...
Chỉ có một mình Âu Dương Niếp Niếp rúc trên giường ngủ mê mệt, bốn người Tân Dã, trợ lý tiểu Hồng tiểu Lục, quay phim La Đại Kinh, âm thanh Trương Kế Tiên đều không ở đó. Mà điều khiến Lan Sinh càng thấy kỳ quái chính là, tất cả thiết bị, gồm cả thiết bị quay, thiết bị ghi âm, cũng đều mất tăm. Hôm nay không có nhiệm vụ quay, theo lý thuyết, cho dù đi ra ngoài nghiên cứu lấy cảnh cũng không đến nỗi ngay cả micro cũng mang theo.
Mấy người bọn họ làm cái gì vậy? Không có đạo diễn cũng quay sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!