Chương 1: (Vô Đề)

Đầu xuân năm 1990, Bắc Kinh.

Gió có chút lớn, đầu đường cuối ngõ từng chiếc "Vĩnh cửu" "Phượng hoàng" vội vàng mà qua. Nhóm phụ nữ dùng khăn lụa mỏng trùm đầu, nhìn không rõ diện mạo vốn có.

Tạ Lan Sinh sải bước chân dài, bước xuống từ trên chiếc "Hai tám". Anh đặt gióng ngang lên vai, rồi sau đó một đường khiêng lên tầng bốn, thoáng thở gấp, lấy chìa khóa ra mở cửa, xong liền đẩy xe vào trong phòng.

Mama Lý Tỉnh Nhu mới vừa dọn đồ ăn lên mâm, ở phòng bếp gọi: "Lại đi đâu thế? ! Mới đi dạo về mà!"

Tạ Lan Sinh cũng không muốn nói mình lại đi bán kịch bản, nói: "Tùy tiện đi loanh quanh, hít thở không khí ạ." Vừa rồi, anh lại mặt dày chạy đến một xưởng sản xuất tự tiến cử kịch bản, song vẫn là một cửa cũng không qua nổi.

"Suốt ngày làm chuyện linh tinh..." Lý Tỉnh Nhu lại bắt đầu càm ràm. Bà ầm ầm đặt đồ ăn cho hai người xuống bàn, đưa cho con trai một đôi đũa, "Ăn đi ăn đi, thế nào cũng phải ăn một bữa cơm đã."

Diện mạo Tạ Lan Sinh anh tuấn, tươi cười vẫn luôn khiến người yêu thích: "Con đây chẳng phải vẫn còn trẻ sao, rồi sẽ có biến chuyển ngay thôi."

Vừa nói chuyện, vừa đưa tay múc một miếng cháo, đưa vào miệng, cảm giác có chút nóng.

Lý Tỉnh Nhu bực bội với con trai, mở miệng lại là một chuỗi quở trách: "Rúc ở nhà hơn nửa năm. Mẹ với ba mày đã một năm không dám về quê rồi đấy, chỉ sợ thân thích hỏi con mình sau khi tốt nghiệp đang làm cái gì... Đi làm cũng phải tránh người ta. Lại còn đòi học Bắc Điện, học đạo diễn, quay phim ảnh gì đó, thật là triển vọng quá, chờ ba mẹ nuôi cả đời đi. Sau này ba mẹ chết sạch rồi, mày cũng theo luôn là được.

Do mày ương bướng, do mày không nghe lời, khả năng của mày cũng có thể vào được Khoa Đại*, mẹ nghe nói toàn bộ bên Hợp Phì đã được phân công hết rồi!"

* : Tui không biết là trường gì, nhưng có vẻ là Đại học Khoa học Công nghệ kỹ thuật

"Được rồi được rồi, ở Bắc Kinh hầu mẹ hơn năm năm, không phải rất tốt sao, bao nhiêu phụ huynh hâm mộ các vị đó." Cả đời Tạ Lan Sinh chưa từng nói nặng lời, nhất là đối với cha mẹ.

Ai cũng biết "Thi đại học" là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, có thể đỗ chính quy không đến 3%, thậm chí văn bằng đại học loại trung ở bên ngoài cũng có giá vô cugf. Bởi vậy, chuyện Tạ Lan Sinh tốt nghiệp đại học thất nghiệp nằm nhà khiến hai vợ chồng Lý Tỉnh Nhu không thể tiếp thu về mặt tâm lý, càng chưa nói đến, điểm của con bọn họ đủ để đỗ vào Khoa Đại vốn còn khó hơn cả Thanh Hoa Bắc Đại.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Tạ Lan Sinh muốn thi Bắc Điện, muốn học đạo diễn, vì thế bấp chấp gia đình phản đối khư khư cố chấp điền nguyện vọng. Song chẳng ai ngờ được rằng, năm ngoái bởi vì một vài nguyên nhân đạo diễn tốt nghiệp Bắc Điện một người cũng chưa được phân công, toàn bộ lưu lại trong trường, cả ngày vật vờ vô công rồi nghề, tình huống này đã kéo dài hơn nửa năm. Bởi không có việc để làm, Tạ Lan Sinh mới viết ra mấy kịch bản.

Mama cằn nhằn đến hơn một giờ, Tạ Lan Sinh buông bát cơm, nói: "Ai mà ngờ được đến chuyện phân công chứ... Mọi người đang đợi, rồi sẽ được bố trí ngay thôi, mẹ đừng nóng ruột nhé."

Oán trách của Lý Tỉnh Nhu rất nhiều: " Bắc Điện các con đúng là lắm chuyện. Còn làm hệ thống hai bốn gì đó, thiếu chút nữa bằng đại học cũng không có. Chưa từng nghe qua có hình thức như vậy đó."

Tạ Lan Sinh liền cười: "Chẳng phải vẫn có bằng đại học hay sao ạ. Chuyện tốt thì khó đạt thành mà?"

Năm 85, khoa đạo diễn Bắc Điện bắt đầu thực hiện "Quy chế hai bốn". Sát hạch tập trung năm thứ hai liền đào thải mất một phần hai, một nửa này lập tức rời trường, chỉ có thể nhận được bằng đại học, một nửa còn lại kia mới có thể đạt được học vị khoa chính quy. Tạ Lan Sinh tại ngày thi vô cớ phát sốt cao, xếp thứ 9 trong số 18 người toàn khoa, thiếu chút nữa rớt thẳng xuống nửa sau, cực kỳ k*ch th*ch.

Lý Tỉnh Nhu nói: "Cơm nước xong thì lại đến trường học đi, hỏi một chút xem có tin tức mới hay không."

Tạ Lan Sinh thoáng ngừng, gật đầu nói: "Được ạ."

Anh nâng mắt, vừa vặn thấy trên TV xuất hiện khuôn mặt của Ảnh đế Berlin Tân Dã. Anh nhìn chăm chú vào màn hình TV, thực sự cảm thấy đây đúng là một người được ông trời ban thưởng. Năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học hơn nữa còn không phải là xuất thân chính quy, nhưng lại nhờ vào một vai diễn thanh niên ngây ngô mà giành được giải thưởng nam diễn viên Hoa Kiều xuất sắc nhất tại ba giải điện ảnh lớn của Châu Âu.

Tân Dã sinh ra và lớn lên tại Mỹ, cha dượng là một vị old money* tại LA, sản nghiệp kinh doanh chuỗi khách sạn, bản thân dường như là học kinh tế ở Harvard, khí chất quanh thân là độc nhất. Tạ Lan Sinh từng nhìn thấy ảnh chụp y mặc áo khoác đi qua đường trên một trang báo, quả thực bắt mắt kinh khủng khiếp, khiến cho một đám già trẻ Bắc Kinh phải dừng chân ngắm nghía.

* Old money: là thuật ngữ để chỉ một tầng lớp thượng lưu ở phương Tây hay quen thuộc hơn là cụm từ "trâm anh thế phiệt" ở phương Đông – gg

n xong cơm trưa, Tạ Lan Sinh quay về Học viện điện ảnh. Học viện Điện ảnh nằm ở cầu Kế Môn cạnh đường Tây Thổ Thành, trong khuôn viên có cả mớ thanh niên văn nghệ thích tự làm trò cười, bọn họ hút thuốc uống rượu, nhuộm tóc xăm mình, làm những mộng tưởng hão huyền viển vông.

Đối với chuyện "Phân công" này, giáo viên chỉ nói vẫn chưa có tin tức.

Tạ Lan Sinh cúi khom người, thái độ khiêm nhường lại kính cẩn nghe theo: "Cảm ơn thầy, nếu có động tĩnh gì, phiền ngài báo cho bọn em biết."

"Đương nhiên rồi." Chủ nhiệm Vương Tiên Tiến khoa đạo diễn Bắc Điện ngắt lời Tạ Lan Sinh. Ông rất thích cậu sinh viên này, hỏi: "Lan Sinh, gần đây đang làm cái gì rồi?"

Tạ Lan Sinh cũng thành thật đáp: "Dạ, đi chào hàng tại xưởng phim, có điều tất cả đều không được thông qua."

"Nội dung như thế nào vậy?"

Nhắc đến kịch bản phim, Tạ Lan Sinh liền mười phần nghiêm túc: "Là thế này ạ, một phụ nữ, sinh ra lớn lên tại nông thôn, kết hôn 6 năm sinh được ba người con gái..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!