Gió xuân đã thổi khắp Dương Châu, cành liễu khô nơi sân cũng bắt đầu đ.â. m chồi, xanh mơn mởn.
Tổ mẫu ăn mứt quả, mỉm cười bảo ngon. Trần Lý bèn vội vã chạy ra ngoài, định mua thêm cho người một gói nữa.
Trong viện chỉ còn lại ta và tổ mẫu.
Người kéo ta lại bên cạnh, nhìn ta rất lâu.
Trên cổ tay người vẫn đeo sợi dây tết ta tặng, chỉ tiếc là dây hoa đã khai quang ấy vẫn không thể phù hộ tổ mẫu mạnh khỏe.
"Hỷ nhi của tổ mẫu ngoan quá."
Người bỗng nhiên nói như vậy.
"Chỗ nào cũng ngoan cả."
Người lại nói.
Ta nghẹn ngào, cổ họng như bị một khối u sầu chẹn lấy, không sao nói nên lời.
Tổ mẫu nhìn ra cửa viện, nhẹ giọng:
"Hỷ nhi, đẩy ta đi dạo một vòng Phùng gia được không?"
Phùng phủ xưa kia do phụ thân ta cai quản, sau khi phụ thân mất, nhị thúc kế vị làm chủ. Vì quan hệ không mấy hòa hợp với nhị thúc, tổ mẫu luôn ở yên trong viện của mình.
Hôm nay thời tiết tốt, quả là dịp thích hợp để dạo một vòng, ngắm lại nơi chốn quen thuộc.
Ta dìu người đi, suốt dọc đường, tổ mẫu không ngừng ngoảnh đầu nhìn khắp nơi.
Mỗi lần đến một chỗ, người lại kể cho ta nghe chuyện xưa.
Kể lúc Phùng gia bị giáng chức tới Dương Châu gian nan thế nào, nhờ có bạn cũ nơi kinh thành giúp đỡ, phụ thân mới gom đủ bạc mua được ngôi nhà này.
Kể về mẫu thân đảm đang giữ gìn cửa nhà, cùng phụ thân đồng cam cộng khổ, tình thâm nghĩa trọng. Đến khi phụ thân qua đời, mẫu thân cũng chẳng lâu sau mà đi theo.
Tổ mẫu thở dài:
"Hỷ nhi, con chớ học mẹ con. Người sống là vì bản thân mình. Dẫu tình cảm có sâu đậm đến mấy, cũng không nên đem cuộc đời mình gửi gắm hết vào người khác. Sống được… mới là điều tốt nhất."
Ngón tay ta siết chặt trong lòng bàn tay, bấm đến rớm m.á. u mới cố gắng nuốt xuống nỗi chua xót, miễn cưỡng mỉm cười gật đầu:
"Tôn nữ đã ghi nhớ."
Ta và tổ mẫu cứ thế mà chầm chậm dạo quanh phủ, chẳng bao lâu đã đến viện của nhị thúc.
Nhị thẩm lên chùa cầu phúc cho tổ mẫu, trong nhà chỉ có nhị thúc ở lại.
Tổ mẫu hướng về trong phòng gọi lớn:
"Phùng Ngân, mẹ tới thăm con đây."
Nhị thúc từ trong bước ra, bước chân hơi lảo đảo.
Ông nhìn tổ mẫu, môi mấp máy, cuối cùng chỉ thốt được một chữ:
"Ừm."
Tổ mẫu vẫy tay, nhị thúc tiến lại gần thêm vài bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!