Chương 8: (Vô Đề)

10

Tháng ba, hoa khói mịt mờ, hạ Dương Châu.

Trần Lý từng đến nơi này, nhưng chỉ để tìm danh y d.ư.ợ. c liệu, chưa từng thưởng ngoạn phong cảnh phồn hoa.

Lần này tới, không khỏi kinh ngạc thốt lên—nơi phú quý, quả nhiên là phồn thịnh như gấm thêu.

Hắn còn đang mải mê ngắm nhìn từng biển hiệu trên phố, đã bị ta vội vàng kéo về nhà họ Phùng.

Nhị thúc vẫn chưa nguôi giận vì chuyện ta lấy chồng, mặt đen như đáy nồi, đưa ta tới viện của tổ mẫu.

Dọc đường, ta hỏi thăm nhị thẩm và biểu đệ, nhị thúc chỉ nhàn nhạt đáp:

"Vẫn ổn. Chỉ là trong quân không có người nâng đỡ, biểu đệ con chịu nhiều thiệt thòi."

Ta nghẹn lời, tay xoắn vào trong tay áo, không biết nên đáp thế nào.

Trần Lý vốn biết chuyện nhà ta, nghe nhị thúc oán trách liền không nhịn được, kéo ta sang một bên, nhìn thẳng vào ông nói:

"Nam nhi lập công danh, ai chẳng phải chịu khổ? Thực lực không đủ thì chịu cực nhiều một chút. No bụng rồi, tự nhiên sẽ có chỗ đứng trong quân."

Nhị thúc bị lời ấy chặn họng, mặt khi đỏ khi xanh, cuối cùng hừ lạnh một tiếng:

"Lão phu còn có việc, cáo lui trước."

Thấy nhị thúc hậm hực rời đi, ta không kìm được, khóe môi hơi nhếch.

Trần Lý đưa ngón trỏ gõ nhẹ lên trán ta:

"Tâm trạng tốt hơn chưa?"

Ta gật đầu.

Quả nhiên, đã tốt hơn rất nhiều.

Và khi gặp lại tổ mẫu, ta tin, tâm tình sẽ tốt hơn nữa.

Ta mang về cho người món ngon từ ngõ nhỏ kinh thành, chắc hẳn người sẽ thích.

Ta háo hức đẩy cửa viện tổ mẫu, đập vào mắt là cành liễu lay động trong gió—chỉ tiếc không còn chút xanh nào.

Tổ mẫu ngồi lặng yên trên ghế.

Ánh nắng xuân dìu dịu, rọi qua gương mặt đầy nếp nhăn, tỏa ra ánh vàng lặng lẽ.

Tổ mẫu trông như một pho tượng dát vàng.

Ta bước tới, hai năm nhớ thương bỗng hóa thành nghẹn ngào nơi đáy lòng, dâng trào thành nước mắt.

"Tổ mẫu, Hỷ nhi về rồi." Ta quỳ bên người, tựa đầu vào đầu gối bà.

Tổ mẫu chầm chậm mở mắt, đôi mắt đục ngầu, nhưng khi nhìn thấy ta, trong làn sương mù đó lại bừng lên một ánh sáng.

Bà gắng gượng nâng người dậy, có thêm chút sinh lực.

"Hỷ nhi tới rồi à? Đi thuyền từ kinh thành về, có say không?"

Tiếng bà khàn khàn như cánh cửa gỗ cũ, run rẩy như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!