Chương 4: (Vô Đề)

Nhị thúc giễu cợt:

"Tẩu tẩu đang bênh vực nha hoàn kia? Vậy sao không để đại ca nạp làm thiếp luôn cho xong?"

Mẫu thân đáp:

"Nhị đệ nói đùa rồi. Cầu tiến không sai, nhưng không nên hại người. Nha hoàn kia toan trèo lên giường trượng phu ta, đã khiến ta không vui, như vậy là có lỗi với ta. Tuy không phải đại ác, nhưng cũng không đến mức đày vào thanh lâu. Ta chỉ chuyển nàng ấy sang một hiệu làm việc bên Đông Thành, thế là đủ rồi."

Ta ngồi trong lòng mẫu thân, lặng lẽ lắng nghe.

Người cúi đầu nhìn ta, ôn tồn dặn dò:

"Hỷ nhi, con phải nhớ, đạo lý thế gian là thứ mơ hồ—chớ hoàn toàn thuận theo, cũng chớ hoàn toàn chống lại. Hai chữ đúng sai, hãy tự mình suy xét, với bản thân là thế, với người khác càng phải vậy."

Lời ấy, ta luôn ghi nhớ.

Ta nghĩ, Thủ Vận và nha hoàn năm xưa, cũng không khác biệt.

Ta đem lời mẫu thân kể lại cho nàng nghe, Thủ Vận nghe xong, sững sờ đứng lặng.

"Ta không rõ cô có thật lòng muốn gả cho thiếu gia hay không, nhưng việc làm bẩn y phục ta, cho ta ăn đồ có nước đào, là có ý hại người."

Ta chậm rãi nói rõ từng lời.

Thủ Vận nghẹn họng, thì thào:

"Xin lỗi… tôi chỉ là quá hoảng… tôi sợ thiếu gia sẽ thích cô, sợ mình thật sự mất hết hy vọng… tôi… tôi không biết phải làm sao…"

Nàng cúi đầu, càng nói càng thấp giọng, rồi bất ngờ quay người bỏ chạy.

Ta gọi nàng, nàng cũng không quay đầu.

Kỳ thật, ta muốn nói—không sao cả.

Lần sau, đừng làm vậy nữa là được rồi.

Còn chiếc khăn kia, đó là tổ mẫu mua cho ta, ta rất thích... ít nhất cũng nên trả lại trước khi bỏ chạy chứ...

Ta thầm than trong lòng, nghĩ bụng sau này tìm dịp đòi lại.

Bỗng dưng, sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười trong trẻo, như chuông bạc ngân vang.

Ta xoay người—Trần Lý từ sau giả sơn bước ra, đưa tay ra, vẻ mặt vô tội:

"Xin lỗi nhé, ta không cố ý nghe lén đâu."

04

Gió bên hồ nhẹ nhàng mơn man, mang theo hương rong rêu nhàn nhạt.

Giữa khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, mùi rong càng thêm rõ rệt, luẩn quẩn giữa từng nhịp thở gấp gáp đầy bối rối của ta.

Ta vẫn chưa quen với việc bản thân đã có một vị hôn phu.

Ta nên nói gì với hắn đây? Chào hỏi?

Nên mỉm cười tự nhiên, hay là giữ vẻ đoan trang dè dặt mà nhìn hắn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!