Hắn ngẩng đầu, lại đối diện với hàng trăm hàng ngàn ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén từ trên thành lâu chiếu xuống — hận không thể băm hắn thành trăm mảnh.
Biết rõ tình thế đã chuyển, sĩ khí lại bừng cháy, tướng địch c.ắ. n răng đẩy mạnh Phùng Vinh lên:
"Ngươi ra đó đi, đi khuyên hàng cho ta!"
Phùng Vinh giật mình, vẻ mặt lúng túng.
Trên thành lâu — có phụ thân hắn.
Nhị thúc nhìn hắn, ánh mắt như thiêu đốt.
Biết bao lời dạy từ thuở nhỏ, vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Nhưng Phùng Vinh vẫn trốn tránh ánh nhìn của cha, ánh mắt đảo loạn, miệng lắp bắp định nói.
Nhưng hắn — không kịp nói nữa.
Một mũi tên xuyên thẳng qua cổ họng.
Phùng Vinh kinh hãi quay đầu nhìn về thành lâu.
Là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng, hắn nhìn về phụ thân mình kể từ khi phản bội.
Nhị thúc chậm rãi hạ cung xuống.
Môi ông run rẩy, thân mình cũng như sắp sụp đổ.
Nhưng ông vẫn gắng gượng đứng vững, gào lên giữa muôn quân:
"Phản tặc Phùng Vinh — đã bị xử tử!"
Ông hét khản cổ, tựa như dùng toàn bộ sức lực cuối cùng.
Mọi người lặng người tại chỗ.
Tướng địch giận đến mức suýt bóp nát chuôi kiếm, nghiến răng gào to:
"G.i.ế.c! Ai phá được thành lâu, ban thưởng trọng hậu!"
Muôn quân như châu chấu, ồ ạt xông lên.
Thi thể Phùng Vinh rơi khỏi ngựa, nơi khóe mắt còn đọng lại một giọt lệ.
Nhị thúc thấy xác con bị vó ngựa giẫm đạp, m.á. u thịt be bét, không nỡ nhìn tiếp, bèn vịn vào tường thành chầm chậm ngồi thụp xuống, đôi mắt chan chứa lệ, nức nở:
"Vinh nhi của ta…"
"Con trai ta ơi…"
55
Ta dìu nhị thúc vào trong phòng.
Bên ngoài tiếng c.h.é. m g.i.ế. c rung trời động đất, thế mà ông lại thổ ra một ngụm m.á. u tươi.
Ta vội vàng lau sạch cho ông, bắt mạch xem xét, mới hay mạch tượng suy vi, là do nhiều ngày mỏi mệt cùng nỗi thương tâm quặn thắt, dẫn đến tâm mạch tổn thương, cần phải lập tức châm cứu.
Nhị thúc nhìn ta cầm kim châm vào huyệt, cười khổ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!