Chương 3: (Vô Đề)

Thế nhưng hắn vẫn thu lại vẻ không vui, lễ độ cúi người đáp lễ với ta:

"Thì ra là muội muội Phùng gia. Mấy hôm nay ta đi xa du ngoạn, chẳng hay muội đã đến, thất lễ rồi. Nếu có món gì muốn ăn, hay chốn nào muốn đi, cứ nói, ta nhất định tận tâm sắp xếp."

Ta vội xua tay:

"Trần Lý ca ca khách khí rồi..."

Lời còn chưa dứt, chợt thấy Thủ Vận từ ngoài cửa bước vào, bưng trà đến.

Ánh mắt Trần Lý lia tới, đối diện với Thủ Vận—cả hai người lập tức biến sắc.

Không khí trong phòng dường như ngưng đọng.

Trình Phu nhân mở lời, bảo Thủ Vận đặt trà rồi lui xuống, nàng mới lặng lẽ lui ra, vành mắt đã đỏ hoe.

Trần Lý thì nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường, thi lễ với ta và phu nhân, cáo từ:

"Con còn chút chuyện cần xử lý, không thể ở lại lâu, xin phép lui trước."

Phu nhân tuy có hơi không hài lòng, nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu đồng ý.

Ta ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Trần Lý rời đi, dù có ngây thơ đến đâu cũng hiểu—hắn và Thủ Vận, e là từng có chuyện.

Suy nghĩ kỹ càng, lòng liền như phủ một tầng mây u ám.

Phụ mẫu ta từng rất ân ái, mẫu thân sức khỏe yếu, lúc sinh ta suýt mất mạng, phụ thân vì thế không nài thêm con cái, chỉ có mình ta là con gái.

Dù nhà nhị thúc luôn có bầu không khí trầm lặng, nghiêm khắc, nhưng nhị thúc và nhị thẩm cũng là đôi phu thê tương kính như tân, nhị thúc thường ngày nghiêm nghị, cũng từng vì nhị thẩm mà nghiên cứu nên dùng loại phấn son nào cho hợp.

Cho nên ta không hiểu, nếu sau này thành thân, phu quân lại không thích ta, ta phải sống thế nào.

Dù hiện giờ ta cũng chưa thích hắn.

Điều ấy khiến ta khó chịu hơn cả việc váy áo bị chuột cắn.

Trình Phu nhân thấy ta ngẩn người, tưởng ta do dị ứng mà tinh thần mỏi mệt, liền dặn ta về phòng nghỉ ngơi sớm.

Ta vội vã lui bước như trốn chạy, chỉ sợ chậm một chút, nước mắt sẽ lại rơi xuống.

Bên ngoài trời nắng rực rỡ, mưa phùn dai dẳng của Dương Châu chẳng thể vươn tới kinh thành.

Nơi đây trời cao mây nhẹ, ánh nắng chan hòa, không khí cũng mang theo hơi ấm, vậy mà ta—người không thuộc về nơi này—trong ánh dương rực rỡ ấy, lại chỉ nhớ về Dương Châu se lạnh, nơi từng phủ kín mưa ngâu mây xám.

Không biết bệnh tình tổ mẫu ra sao rồi...

Người đã vì ta mà lo nghĩ quá nhiều, hôn sự này cũng là do người âm thầm sắp xếp, nhanh gọn quyết đoán, không để nhị thúc kịp chen vào.

Ta trở về, chỉ càng khiến người thêm phiền.

Cho nên, dù Trần Lý không thích ta, có người trong lòng, ta cũng không thể lui bước.

Thích hay không, có lẽ không quan trọng.

Khiến tổ mẫu yên lòng, mới là điều quan trọng nhất.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta cũng nghĩ thông suốt.

Nước mắt cũng dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!