Từ ngày ta vào quân doanh, chưa từng thấy nàng cười như vậy.
Mỗi ngày nàng đều nghiêm túc, mặt không biểu cảm, lạnh lùng kiệm lời.
Ta từng nghe binh sĩ nói, mẹ ruột của Xung Uyên là Quý Phi được sủng ái nhất hậu cung, còn nàng thì là con gái cưng nhất của hoàng đế.
Nhưng Quý Phi và Hoàng hậu xưa nay bất hòa, mà Tam công chúa – con ruột Hoàng hậu lại chính là kình địch với nàng.
Chẳng ai ngờ, đến lúc Tam công chúa bị Man tộc nhắm tới, hoàng đế muốn gả hòa thân, chính Xung Uyên lại kiên quyết phản đối. Tiếc thay cuối cùng Tam công chúa vẫn bị gả đi, chưa đầy hai năm đã bị hành hạ đến c.h.ế.t.
Hoàng hậu từ đó suy sụp, tức giận mà xuất gia đi tu.
Xung Uyên sau đó tuyển nam sủng mỹ mạo, công khai chống lại hôn nhân chính trị, cắt đứt mọi đường liên hôn.
Khi Man tộc xâm lược, chính nàng tự mình xin xuất chinh, giữa muôn vàn phản đối, Hoàng hậu khi ấy lại dắt theo ngoại tộc, công khai trao áo giáp thống soái cho nàng giữa triều đình.
Từ đó, chiến sự mới được quyết.
Áp lực trên vai Xung Uyên lớn đến mức khiến nàng dần dần quên mất cách cười.
Nhưng giờ phút này, nàng mỉm cười nhìn ta, khóe môi rạng rỡ, ánh mắt long lanh.
Có lẽ… lời ta nói, đã chạm đến nơi sâu nhất trong lòng nàng.
Nàng nói với ta:
"Phùng đại phu, ngươi sẽ là một danh y chân chính, còn ta – sẽ trở thành một tướng quân xứng đáng."
"Ngươi chẳng phải muốn biên soạn tập thảo d.ư.ợ. c sao? Nếu sau này ta c.h.ế.t, mộ ta có mọc hoa đỗ quyên, ngươi cứ việc hái đem nghiên cứu. Coi như là lòng thành của ta dành cho bằng hữu."
Ta cười:
"Vậy thì ta không khách sáo đâu nhé."
Xung Uyên cười đến nheo cả mắt như vầng trăng non:
"Không cần khách sáo."
Khi đến ngày công thành, mây đen bao phủ doanh trại, không khí nghiêm ngặt, sát khí ngút trời.
Phụng Đô – tòa thành này đã rơi vào tay Man tộc suốt một năm, Xung Uyên sớm đã có ý đoạt lại, chỉ vì Phùng Vinh phản bội, mà lỡ dở kế hoạch.
Nhưng Xung Uyên đã chuẩn bị đầy đủ mọi phương án, chỉ mất năm ngày đã đ.á.n. h hạ được thành.
Lần đầu tiên ta thấy nữ binh trong đội quân này xuất trận, họ múa thương đỏ, vung đao kiếm, chiêu thức thành thục, đ.â. m c.h.é. m dứt khoát, khí thế ngất trời.
Ta ở hậu phương, tận lực cứu chữa thương binh, cố gắng giữ lại từng sinh mạng.
Trận chiến này, thắng đẹp đẽ và gọn gàng.
Xung Uyên mở tiệc khao quân, chúc mừng thắng trận.
Trong tiếng cười vui tưng bừng, chỉ có nhị thúc là mang theo chút hoang mang và thất thần.
Ta bước tới hỏi ông có phải rượu thịt không hợp khẩu vị, ông lắc đầu rồi hỏi:
"Ngươi có biết… Phùng Vinh hiện giờ ở đâu không?"
Tay ta đang nâng ly rượu cũng khựng lại trong không trung, sau đó lặp lại lời nói dối trước kia:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!