Tiếc là… bọn ta đều hiểu tiếng man tộc.
Ta trừng mắt lườm Dư Cảnh Thắng, trong lòng hối hận vì hắn tự cho mình là thông minh, khiến cả hai đều lâm vào cảnh nguy hiểm, mà kế hoạch báo tin thì đành vứt đi.
Dư Cảnh Thắng co rụt cổ lại, thấy ánh mắt đầy oán trách của ta, liền quay mặt đi chỗ khác, trông vừa chột dạ vừa tủi thân.
49
Ta và Dư Cảnh Thắng dắt theo đội quân man tộc, quanh quẩn đi vòng trong sa mạc.
Dưới chân, dấu chân của bọn ta in hằn từng vệt lên cát vàng rộng lớn, nhưng chỉ cần một cơn gió thổi qua, tất cả lại bị chôn vùi không còn tung tích.
Chẳng bao lâu nữa, bọn man tộc sẽ phát hiện chúng ta đang cố tình dẫn đường vòng, hao tổn thể lực của chúng.
Đến lúc đó, chúng nhất định sẽ không chút do dự mà g.i.ế. c c.h.ế. t chúng ta.
Cơn gió lớn sẽ nổi lên, cuốn theo cát bụi chôn vùi dấu m.á. u và t.h. i t.h. ể của ta cùng Dư Cảnh Thắng, giống như đã từng chôn vùi dấu chân.
Từ đó, chúng ta sẽ biến mất không một dấu tích, như thể chưa từng tồn tại trên đời.
Ngay cả một tấm bia mộ cũng không có.
Thật sự là một cái c.h.ế. t vừa oan ức vừa thê lương.
Tất cả là do Dư Cảnh Thắng! Nếu không vì hắn xen vào, Xung Uyên sớm đã được báo tin, có khi còn kịp thời g.i.ế. c ngược bọn man tộc này.
Dù kết cục của ta vẫn là cái c.h.ế.t, ít ra cũng có thể c.h.ế. t vì nghĩa, c.h.ế. t một cách oanh liệt, đầy hào khí, đủ để trời cảm, đất động.
Cũng để cho nhị thúc ta mở mắt ra, thấy rằng người thật sự cứng cỏi, trung nghĩa của họ Phùng, không phải đứa con trai bảo bối của ông ấy, mà là ta – một nữ t. ử chân yếu tay mềm! Nhân tiện, ta cũng có thể dùng chút đạo lý buộc tội nhẹ nhàng để bắt Dư Cảnh Thắng và công chúa Xung Uyên, sau khi trở về kinh, giúp ta xuất bản tập thảo d.ư.ợ. c còn dang dở kia.
Chỉ cần vậy, thì ta… c.h.ế. t cũng nhắm mắt.
Chỉ tiếc thay…
Tất cả đều đã hỏng.
Ta thở dài, ánh mắt nhìn Dư Cảnh Thắng càng thêm u oán.
Kỳ thực, ta chưa bao giờ sợ c.h.ế.t.
Dưới địa phủ, có cha mẹ ta, có tổ mẫu, còn có Trần Lý đang đợi ta. Chốn đó cũng náo nhiệt lắm, ta đến rồi, chắc chắn họ sẽ ra đón ta nơi cầu Nại Hà, rồi cùng nhau dùng một bữa cơm đoàn viên.
Chỉ là… c.h.ế. t như vậy, lặng lẽ, âm thầm, chẳng ai hay biết, thực sự là tủi hổ.
Nhưng nghĩ lại, từ xưa đến nay, trong mỗi cuộc chiến, đã có biết bao nhiêu binh sĩ vô danh vì quốc gia, vì giang sơn, mà hy sinh thầm lặng.
Có người lưu danh sử sách, có kẻ hóa thành cát bụi, ngay cả tên tuổi cũng không được ai nhớ đến.
Thế nhưng, dù vậy, họ vẫn dũng cảm tiến lên, không tiếc thân mình, vì đại nghĩa quốc gia, cam tâm tình nguyện, không oán không hối.
Thật là:
Dâng thân vì nước, xem cái c.h.ế. t nhẹ tựa lông hồng.
Mà giờ đây, ta cũng sẽ trở thành một trong số họ.
Cũng coi như… một loại vinh hạnh.
Đang cảm khái như thế, bỗng nhiên tên đầu lĩnh man tộc đứng khựng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!