Chương 25: (Vô Đề)

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, từng chữ rõ ràng:

"Ta chỉ muốn làm một y sư, hoàn thiện bản thảo thảo dược, đem y đạo lưu truyền hậu thế, để ánh sáng y thuật có thể cứu giúp càng nhiều người hơn."

"Gả vào hoàng thất, là điều trái ngược hoàn toàn với chí hướng của ta. Nếu điện hạ nhất mực ép buộc, dân nữ cũng đành thuận theo. Nhưng chỉ sợ… một ngày nào đó, giống như khi ta rời khỏi nhà họ Trần, ta cũng sẽ rời khỏi ngài."

"Truyền thừa y đạo…"

Dư Cảnh Thắng nhẩm lại mấy chữ đó hồi lâu, rồi khẽ cười:

"Không hiểu, cũng không thể hiểu được. Tỷ giống hệt tỷ tỷ ta, có phúc không hưởng, lại cứ đi tìm khổ ăn."

Nhưng hắn cũng không nói thêm, chỉ đứng dậy, duỗi người, rồi nhẹ nhàng bỏ qua đề tài ấy:

"Chúng ta… sẽ không làm gì Nhị thúc của tỷ đâu."

Ta ngẩng đầu lên, nghe được điều mình mong đợi, lại vẫn thấy khó tin.

"Ban đầu chúng ta định phái người đến Dương Châu bắt toàn gia Nhị thúc của tỷ. Nào ngờ tin tức chưa kịp truyền đi, ông ấy đã một mình đến biên ải rồi."

"Nghe nói nơi đây chiến sự căng thẳng, ông ấy chẳng những bán đi một nửa gia sản, còn vận động giới thương nhân Dương Châu cùng quyên góp vật tư. Không ngại nguy hiểm, tự mình hộ tống đến tận doanh trại. Khi đến nơi, áo quần rách nát như ăn mày, nhưng xe hàng thì chất đầy, áo lông tặng quân toàn là kiểu dáng mới tinh."

"Vừa bước chân vào quân doanh, ông ấy đã hỏi: "Con trai ta đâu?", rồi bảo con ông ấy ra tiếp nhận vật tư."

"Ta và tỷ tỷ ta nhìn nhau, ánh mắt phức tạp vô cùng, cuối cùng cùng quyết định giấu kín. Dù sao vẫn chưa khai chiến, tới lúc phải đối đầu tên b*n n**c phản tặc Phùng Vinh kia, giữ ông ấy lại cũng chẳng muộn."

Nghe xong, ta như hóa đá.

Dư Cảnh Thắng thở dài cảm khái:

"Tỷ nói thử xem, một người đầu óc đầy trung quân ái quốc như Nhị thúc tỷ, sao lại sinh ra được một kẻ mềm yếu như đường đệ tỷ chứ?"

"Chẳng lẽ… mồ mả tổ tiên nhà tỷ có vấn đề?"

Ta thở phào, khẽ lắc đầu:

"E là… quả thực là có vấn đề rồi."

Dư Cảnh Thắng nghe vậy, liền bật cười thành tiếng.

45

Nhị thúc đã già đi rất nhiều, hai bên tóc mai đã bạc quá nửa, che cũng không che nổi.

Vừa trông thấy ta, câu đầu tiên ông nói chính là:

"Ngươi vậy mà lại rời khỏi nhà họ Trần, không giữ tiết cho trượng phu, còn đi khắp nơi lộ diện, thật đúng là làm chuyện đồi phong bại tục, chẳng giữ lễ nghĩa nữ nhi, làm mất mặt nhà họ Phùng!"

Những lời như vậy, ta đã nghe mãi thành quen. Đến mức khi nghe tới câu "mất mặt nhà họ Phùng", suýt nữa thì bật cười.

Ta chỉ là không giữ cái gọi là 'phụ đạo' vô nghĩa, thế mà đã bị xem là ô nhục tông môn. Nếu nhị thúc mà biết chuyện Phùng Vinh phản quốc, chẳng phải là sẽ lấy m.á. u mình để tế tổ tông nhà họ Phùng hay sao? Ta không cùng ông tranh cãi, chỉ lặng lẽ kiểm tra số vật tư mà ông vận chuyển đến – bên trong có không ít t.h.u.ố. c men, tất cả đều cần ta phân loại rõ ràng, ghi nhớ kỹ trong lòng.

Nhị thúc thấy vậy, chân mày liền nhíu chặt thành hình chữ bát, lại mở miệng trách mắng:

"Con nhóc như ngươi thì biết gì về y thuật chứ?"

Công chúa Xung Uyên bên cạnh bước đến, trước tiên là cảm tạ nhị thúc đã không quản ngàn dặm đưa vật tư đến, sau đó thay ta phân trần:

"Phùng tiểu thư y thuật cao minh, hai tháng trước vừa trị khỏi bệnh cho bản tướng quân. Về t.h.u.ố. c men, ngài cứ yên tâm giao cho nàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!