Chương 12: (Vô Đề)

Trần Lý lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, bật cười lớn, khi ngẩng đầu, hàng mi cũng phủ đầy ánh sáng vàng của nắng mai.

Hắn cầm lấy bản ghi chép, lật từng trang xem kỹ, rồi chỉ vào chỗ được khoanh đỏ mà giảng giải cho ta, giọng ôn hòa như gió xuân, đến điểm trọng yếu lại dừng lại để ta dễ nhớ.

Chỉ là suốt buổi, ánh mắt hắn không dám lưu lại trên người ta quá lâu.

Ta nhận ra.

Nhưng không sao.

Ta có thể làm như chẳng biết.

Giảng xong ghi chép, trời đã về chiều, phía tây đỏ rực như có rừng phong mọc trên trời, lá phong xuyên thủng mây trắng.

Đã đến lúc trở về phòng.

Trần Lý khép bản chép lại, muốn nói thêm điều gì, nhưng chỉ mím môi, cuối cùng thốt ra mỗi một câu:

"Đi đường cẩn thận."

Ta dở khóc dở cười:

"Phải rồi, Trần gia các huynh có khi lại bố trí cường đạo dọc đường chờ cướp ta cũng nên."

Trần Lý nghe vậy, ngượng ngùng cúi đầu, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Trần Lý, giữa tháng này chẳng phải huynh định xuất du sao?" Ta hỏi.

Hắn gật đầu: "Muội muốn đi cùng à?"

"Ta cũng muốn đi." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn,

"Ta muốn giống huynh, học thêm những loại d.ư.ợ. c hiếm, cũng muốn nhân cơ hội hành y ngoài đường, xem mình có thể giúp được bao nhiêu người."

Thấy hắn ngập ngừng, ta liền cau mày, bước đến ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn lên:

"Sư phụ xem, y thuật của ta còn lùn tịt thế này, nếu không trải nghiệm, làm sao có thể sánh vai cùng sư phụ được?"

Trần Lý bật cười, cũng ngồi xổm xuống, nhìn ta, mắt đối mắt:

"Được, vậy ta dẫn muội đi."

17

Trình Phu nhân sau khi hay tin ta muốn theo Trần Lý du ngoạn đất Thục, lập tức sa sầm nét mặt, kiên quyết không cho.

"Phận nữ nhi, sao có thể chạy rông bên ngoài? Nữ t. ử có chồng, chẳng phải nên ở trong nhà lo liệu việc lớn nhỏ, lại còn suốt ngày theo chân nam nhân dọc ngang bốn bể?"

Bà trách mắng Trần Lý:

"Ngươi một thân hồ đồ cũng đành, cớ sao còn muốn dắt theo Hỷ nhi? Người ngoài biết được, chẳng biết sẽ bàn tán gì về Trần gia ta!"

Thấy phu nhân một mực không chịu buông tay, Thủ Vận bèn ghé tai bà thì thầm:

"Phu nhân, chẳng thà cho họ cùng đi, bằng không phu thê xa cách, chẳng mấy chốc lại chẳng thấy tôn t. ử ra đời…"

Lời này như linh đan diệu dược.

Trình Phu nhân giữa thanh danh nữ nhi khuê môn và tội vô hậu, cuối cùng chọn cách lùi bước một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!