Thủ Vận lại nói tiếp:
"Tiểu thư, nô tỳ kể chuyện này, là muốn nói… thiếu gia thật sự là người tốt. Thời buổi này, mấy ai coi nữ nhân ra gì, nhất là bọn nô tỳ hèn kém. Nhưng thiếu gia lại không như thế."
"Ngài ấy tuy kỳ quái, thường nói những lời khó hiểu, nhưng luôn giữ lòng thiện lương, tuyệt không phụ người."
"Nếu hai người có khúc mắc gì, mong tiểu thư sớm nói rõ cùng ngài ấy. Chắc hẳn chỉ là hiểu lầm."
"Huynh ấy từng nói mình mắc bệnh, sống chẳng được bao lâu?" – cuối cùng, ta mới phản ứng lại.
Thủ Vận khựng lại, rồi gật đầu, lại lắc đầu:
"Thân thể thiếu gia trông rất khỏe mạnh, các đại phu cũng chẩn đoán không có gì đáng lo. Nhưng thiếu gia lại cứ khăng khăng rằng bản thân chẳng sống được lâu."
"Có lẽ là lo xa, do thấy tổ tiên nhà họ Trần đều mệnh đoản."
Ta chợt nhớ lại lời hắn nói hôm ấy, bên cạnh giả sơn:
"Đừng gả cho ta. Ta là hố lửa, muội sẽ hối hận."
Giọng nói ấy vẫn còn vang trong tai, càng lúc càng rõ, dội vào lòng ta, khiến đầu óc vốn đã rối bời càng thêm hỗn loạn, hoang mang và đau đớn.
Thủ Vận thấy sắc mặt ta không ổn, vội đỡ lấy:
"Tiểu thư thấy khó chịu sao?"
Ta hít sâu, gắng bình tâm. Qua cơn tim đập dồn dập, cuối cùng cũng đỡ đi đôi chút.
"Không sao rồi." – Ta cười, nhưng nụ cười vô cùng nhợt nhạt.
Trời kinh thành, sao lạnh đến vậy? Rõ ràng đang là tiết cuối xuân đầu hạ, lẽ ra phải ấm áp.
Cớ sao… ta chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào?
Ta kéo chăn kín thêm một chút, rồi nói với Thủ Vận:
"Mang y thư của ta đến đây… Ta muốn đọc."
15
Thân thể dần dần khang phục, ta liền lật xem lại toàn bộ y thư từng học qua.
Trước đây học y là bị Trần Lý nửa ép nửa dỗ, nên ta luôn học lấy lệ. Lần này lòng như mặt nước phẳng lặng, chuyên tâm đọc lại một lượt, trái lại thu được không ít.
Thời gian ấy, ta cũng đi thăm Trình phu nhân.
Tinh thần bà không được tốt, vừa trông thấy ta liền bật khóc.
"Ta... ta đã không thể thấy Mộ tỷ tỷ lần cuối..."
Nói đến cuối cùng, chỉ còn sót lại mỗi một câu ấy, cứ lặp đi lặp lại.
Trần Lý thay bà lau nước mắt, lại kiên nhẫn an ủi dăm câu, bà mới chịu nằm xuống nghỉ.
Sau đó, hắn lại trở về thư phòng như trước.
Trần Lý đang né tránh ta.
Ta nhìn ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!