Bác gái nhìn Quảng Dã, dù sao thì bà cũng đã trải qua cái độ tuổi này, cười nói: "Cậu trai trẻ, nếu muốn thứ này thì phải đến huyện trấn mua, ở đây bọn dì không bán mấy thứ cho thanh niên các cậu đâu.
"Bên ngoài, Tang Lê đứng đợi mãi mới thấy Quảng Dã đi ra:"Anh mua gì mà lâu thế?"
"Anh không mua được."
"Hả?
"Tang Lê truy vấn, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân anh vào tiệm tạp hóa, mặt cô đỏ bừng. Người vừa nói"không sao
"lại tính toán đi mua?! Mọi người trong làng đều biết rõ nhau. Khi Tang Lê nghe Quảng Dã lặp lại những lời trêu chọc của bác gái, cô cảm thấy xấu hổ và tức giận với anh:"Quảng Dã, em sẽ không để ý tới anh nữa…
"Gan người này quá lớn… May mắn thay, Tang Lê biết bác gái ở tiệm tạp hóa rất tốt bụng và rất yêu thương cô, bà ấy sẽ không đi nói lung tung nên Tang Lê trừng mắt nhìn Quảng Dã, hừ nhẹ một tiếng:"Dù sao trong làng cũng không có hàng bán nên tối nay anh chỉ có thể ngoan ngoãn đi ngủ rồi."
"Em thực sự không quan tâm đến anh sao?
"Anh trầm giọng hỏi. Người này thật sự ăn không đủ no, cô nhăn mặt mím môi:"Hay là anh thử xem sức chịu đựng của mình là bao nhiêu ngày?
Cứ coi như là khảo nghiệm chính mình đi, dù sao anh cũng không thể làm gì được trên núi vào ban đêm."
Về đến cửa nhà, anh lại kéo cô lên xe, Tang Lê bối rối nhìn anh khởi động xe hướng về cổng làng, cô khó hiểu: "Anh đi đâu vậy?"
"Thị trấn huyện."
Cô phản ứng: "Anh thực sự định mua à?!"
"Nếu không thì?"
Anh không thể để cô kiêu ngạo đến vậy.
Để mua món đó, anh không ngần ngại lái xe xuống núi trong bốn mươi phút vào ban đêm. Trong đầu Tang Lê hiện lên bốn chữ – t.i.n. h t.r.ù.n. g lên não.
Cuối cùng, cô ngồi trong xe nhìn Quảng Dã xách túi đi ra khỏi hiệu thuốc, cả mặt đỏ bừng.
Xong rồi, cô cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm…
Nếu cô và Quảng Dã không chia tay nhau khi học đại học, với khẩu vị hiện tại của anh, đoán chừng cô sẽ thường xuyên thức khuya, đến lớp sẽ bị chân yếu tay run.
Trở về nhà, Liên Vũ Châu thắc mắc tại sao họ lại ra ngoài lâu như vậy, Tang Lê chột dạ, không dám đáp lại. May mắn thay, Liên Vũ Châu cũng không nghĩ nhiều.
Hai người đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong, Tang Lê nói muốn đi tâm sự với Liên Vũ Châu. Cảm nhận được ánh mắt của Quảng Dã đang nhìn mình, cô nhàn nhã ôm lấy cánh tay của Liên Vũ Châu:
"Bà ngoại, cháu đưa bà về phòng. Chúng ta đã lâu không nói chuyện rồi."
"Được thôi……"
Quảng Dã: "…"
Tang Lê rất muốn ở bà ngoại, cô mát
-xa cho Liên Vũ Châu, hai người trò chuyện đến khoảng mười giờ thì điện thoại Tang Lê có tin nhắn từ Quảng Dã:
[Em chưa trò chuyện xong à?]
Cô có thể cảm nhận được sự sốt ruột của anh.
Đồ cũng đã mua rồi mà cô không sang thì phải làm sao bây giờ.
Cô không khỏi bật cười, gõ mấy chữ: [Vẫn chưa. Nếu anh buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, em không làm phiền anh nữa.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!