Chương 80: (Vô Đề)

Lời của người đàn ông thẳng thắn không chút che đậy, lộ ra bản chất đen tối, anh vốn dĩ không phải là kẻ ngây thơ, trước mặt cô lại càng bộc lộ rõ sự hư hỏng.

Tối qua ở khách sạn, anh ôm cô, những lời trêu chọc kèm theo những nụ hôn rải rác rơi xuống bên tai cô, khiến chân của Tang Lê mềm nhũn, hoàn toàn không thể chống cự nổi.

Nghe thấy vậy, Tang Lê không tự chủ mà tưởng tượng ra cảnh tượng đó, tai cô như bị điện giật, tê rần lan đến tận tim, cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất trốn anh.

Anh không để cô làm loạn, lại bị cô gái nhỏ mềm mại ấm áp trong lòng ngực thiêu đốt cả trái tim, "Đêm đó uống say em còn thúc giục anh, giờ lại không dám sao?"

Tang Lê xấu hổ giả ngốc, "Em không nhớ gì hết…"

Anh nhếch môi, "Mất trí nhớ có chọn lọc phải không? Biết vậy tối đó đã xử lý em rồi."

Sao giờ trong đầu người này toàn nghĩ đến mấy chuyện đó vậy, cô xấu hổ không cho anh tiếp tục nói nữa, "Quảng Dã, em phải về rồi."

"Đêm nay ở lại đây."

"Không được, em không có quần áo để thay, hơn nữa em còn phải sắp xếp vài tài liệu, ngày mai còn phải đến studio…

"Cô giãy giụa thoát khỏi người anh đứng dậy, làm nũng đòi anh đưa cô về, anh nén lửa giận trong lòng, bất đắc dĩ thỏa hiệp với cô. Mang theo hành lý, hai người đi đến hầm để xe, Tang Lê bị anh ôm vào lòng, cô ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng không vui của anh, cười cong mày, cố ý trêu anh:"Quảng Dã, em nghĩ rồi, thấy dọn qua đây không ổn."

"Tại sao?"

"Phòng của em có thể nhìn ra biển."

"… Tầm nhìn chỗ anh còn tốt hơn chỗ em."

"Nhưng em đã trả tiền thuê nhà hai tháng rồi, phí lắm."

"Thiếu chút tiền đó sao?"

"Hơn nữa em cần một phòng tập vũ đạo, chỗ anh không có chỗ để em luyện tập."

"Ở đây rộng vậy còn sợ không có? Ngày mai anh sẽ sắp xếp."

"Vậy cũng không được, em thấy…"

Chưa nói dứt câu, cô đột nhiên cảm thấy mình bị anh ôm lên bằng một tay, Quảng Dã vừa đẩy hành lý, vừa xoay người quay bước trở lại, "Vậy thôi đừng về nữa."

Cô lúng túng vội nói: "Ngày mai, ngày mai em sẽ dọn qua mà!

"Cuối cùng anh mới chịu đi lấy xe, Tang Lê bực bội, sao trêu anh mà cuối cùng lại tự mình chui vào tròng thế này… Một lát sau, đến khu Gia Lăng, ở cửa căn hộ không có ai qua lại, hai người quyến luyến một hồi, cuối cùng Tang Lê nắm chặt góc áo anh, bị hôn đến không thở nổi, mở mắt ra, ánh mắt cô long lanh nước, mềm mại như tơ. Anh đối diện với đôi mắt gần kề của cô,"Không nỡ rồi?

"Tâm tư bị anh đoán trúng, cô càng ngượng đến đỏ bừng cả mặt. Thực ra cô cũng chán ghét kỳ sinh lý bất tiện này. Không thể tiếp tục làm loạn nữa, cô trốn khỏi cái ôm của anh, bảo anh về sớm đi, rồi bước nhanh vào nhà. Ngồi xuống ghế sofa, cô ngồi nghỉ một lát mà mặt vẫn đỏ bừng, trái tim vẫn cứ đang đắm chìm trong mật ngọt. Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn của Từ Hiểu gửi từ tối, liền gọi lại:"Hiểu Hiểu, cậu ngủ chưa?"

Từ Hiểu vừa tắm xong, nhận được cuộc gọi của cô rất lấy làm vui vẻ, "Chưa, Điềm Điềm tối nay cậu làm gì mà muộn vậy rồi mới gọi lại cho mình thế."

"Mình đi tụ tập với vài người bạn nên giờ mới có thời gian gọi cậu, còn cậu? Vừa xong ca đêm à?"

"Mình về rồi, gần đây siêu thị có đợt khuyến mãi lớn, làm thống kê bảng biểu mệt chết đi được, vừa hay mình cũng muốn tìm cậu nói chuyện, dạo này cậu sao rồi?"

Tang Lê không kìm được nụ cười: "Mình và Quảng Dã quay lại rồi, anh ấy cũng đã biết hết chuyện năm đó."

"???! Tin này đến bất ngờ quá! Thật tốt, chúc mừng, chúc mừng, người có tình cuối cùng cũng về bên nhau rồi!"

Từ Hiểu vui mừng thay cô: "Cậu về nước chưa lâu đã quay lại với cậu ấy, xem ra Quảng Dã vẫn còn tình cảm với cậu nhỉ?"

"Đúng vậy, những năm nay anh ấy chưa hề quên đi mình."

"Không tệ nha, mình cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi," Từ Hiểu chống cằm, cảm thán trước hạnh phúc của người khác, "Thật ghen tị với cậu quá đi, Điềm Điềm, người thích cậu toàn là những chàng trai tốt, chả bù cho mình, haiz."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!