Bốn mắt chạm nhau trong chốc lát, lực chú ý của Quảng Dã vẫn chưa dừng ở trên người cô, cậu mở mắt ra tiếp tục đi vào trong, lười biếng cười đáp lại bạn mình: "Sao cậu không bê nguyên cái tủ lạnh về luôn đi?"
"Ha ha ha, cũng không hẳn là không thể…
"Tang Lê thu hồi ánh mắt. Trường lớn như vậy mà vẫn có thể chạm mặt nhau… Quảng Dã lăn ra ngủ đến trưa rồi mới đến trường, cậu vừa ăn cơm xong với một số nam sinh trong căng tin, mấy người đang bước vào cửa hàng, bạn học Nguyên Lỗi lớp bên cạnh tò mò vỗ lấy bả vai của Nhiếp Văn:"Chết tiệt, A Thắng gan thật đấy, còn dám so tài đua xe với cả anh Dã. Vậy sau đó, anh Dã có thắng không?Nhiếp Văn mỉm cười:Làm sao A Dã có thể thua được? Tối qua, cậu ấy nhanh hơn A Thắng gần 20 giây luôn đấy!"
"Thôi tôi phải đi đây, anh ấy đỉnh thật!"
Hai người họ dường như đang nói chuyện phiếm, Quảng Dã đi phía trước, trưa nay, cậu đã nghe thấy Nhiếp Vãn nói không dưới mười lần với người khác về sự việc này, cậu cạn lời mà nhìn bọn họ: "…Chưa xong à, sao cậu không dùng hẳn cái loa phát thanh thông báo cho cả trường biết luôn đi?"
"Cũng được thôi, nhưng có khi cậu lại được lôi lên văn phòng uống nước trà ha ha.
"Mấy người đi đến tủ đông lạnh, Dụ Niệm Niệm mới chọn xem một que kem, đảo mắt liền nhìn thấy bọn họ:"Các cậu cũng tới mua kem à?"
"Đúng vậy, A Dã mời… đấy."
Trương Bác Dương hỏi cô: "Niệm Niệm, cậu ăn gì? Tôi … tôi mời cậu.
"Nhiếp Văn ôm lấy vai Trương Bác Dương, vẫy tay với Dụ Niệm Niệm:"Không cần, vừa rồi A Dã nói cậu ấy gặp ai thì đều có phần, cậu ấy đãi, muốn lấy bao nhiêu cũng được."
"Oa…
"Nhiếp Văn và Trương Bác Dương có lòng, đương nhiên Dụ Niệm Niệm sẽ có dạ. Mọi người đều biết ngày thường Quảng Dã rất hào phóng, đối xử với bạn học cũng hào phóng, tâm tình vui vẻ dễ nói chuyện, Dụ Niệm Niệm mỉm cười:"Vậy thì mình đây được lợi rồi, một cây là đủ rồi, cảm ơn Quảng Dã!
"Cô quay đầu nhìn thấy Tang Lê đang đến gần, cô nàng hào hứng gọi cô:"Lê Lê, cậu muốn ăn kem que không? Quảng Dã mời" Tang Lê chọn xong sổ thì quay lại tìm Dụ Niệm Niệm, cô quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh và thấy Quảng Dã đang đứng trước tủ đông ở phía trước bên phải, cậu lấy từ trong đó ra một chai nước đá, vặn nó ra rồi dốc thẳng vào miệng, yết hầu của cậu lăn lộn, mồ hôi từ cằm chảy xuống, gân trên cánh tay nổi rõ.
Đêm đó khi cậu kéo cô ra khỏi làn nước, cô có thể cảm nhận được sức mạnh từ đôi tay của cậu.
Tang Lê dời mắt đi, nhẹ nhàng từ chối:
"Không cần, mình không ăn"
Nghe thấy có giọng nói, Nhiếp Văn quay đầu lại nhìn kỹ, sau đó liền nhận ra: "Này, đây không phải là bạn học mới chuyển đến lớp của chúng ta sao?
"Ngày báo danh hôm đó, Tang Lê tự giới thiệu mình trên bục giảng, bởi vì cô quá xinh đẹp nên chỉ cần nhìn thoáng qua là không thể nào quên. Tang Lê cảm thấy xung quanh có vài ánh mắt đổ xuống, cô nắm chặt cuốn sổ và nhẹ nhàng đáp lại, Nhiếp Văn cho rằng cô đang khách sáo, liền hào phóng mời chào:"Bạn học mới, vì cậu mới vào đây nên không biết rõ về A Dã, cậu ấy rất hào phóng, cậu có muốn ăn kem không?
Cứ lấy đi, không cần ngại.
"Tang Lê ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã. Sắc mặt cô không thay đổi, chỉ là từ chối lần nữa, nói chuyện với Dụ Niệm Niệm, lách qua người bọn họ rồi đi tới quầy thu ngân. Thấy vậy, Nhiếp Văn cười một cách kỳ lạ:"Cô gái này nhút nhát như vậy sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cô gái từ chối lời mời của A Dã một cách bình tĩnh như vậy, tại sao tôi cảm thấy cậu ấy trông quen quen ấy nhỉ?
Hình như tôi đã từng gặp cậu ấy ở đâu rồi nhỉ? "
Trương Bác Dương: "Gặp ở…ở trong lớp chăng?"
"…Cậu cho rằng tôi ngu chắc, ý tôi là hình như tôi đã nhìn thấy cậu ấy trước khi cậu ấy chuyển đến lớp của chúng ta… Quên đi, tôi không nhớ nổi."
Một nam sinh nhìn vào bóng lưng Tang Lê: "Đừng nói nhảm nữa, học sinh mới của lớp bạn rất xinh nha.
"Ốc Thiệu Huy ở lớp sáu bên cạnh sửng sốt:"Ừ, trông rất trong ngây thơ, giống như tiên nữ."
"Thiệu Tử, cậu ghê tởm vậy ha ha ha…"
"Thiệu Tử, cậu đừng ảo tưởng nữa, hoa nhài không muốn cắm phải bãi phân trâu đâu, cậu cứ việc học tập cho tốt đi."
"Cút!
"Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Bọn họ cười một cách sảng khoái, tầm mắt Quảng Dã tự nhiên mà nhìn về phía trước. Cậu thấy Tang Lê quay lưng lại tính tiền, mái tóc đen để lộ ra nửa cái cổ, cô mặc một chiếc váy xanh trắng, làn da ở dưới ánh nắng mặt trời trắng như sứ, mong manh dễ vỡ. Cậu đảo mắt, vặn chặt nắp chai, nhìn đám người xung quanh:"Có muốn ăn hay không? Toàn nói chuyện vô nghĩa"
"Ăn chứ, tôi sẽ chọn một cái…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!