Chương 6: (Vô Đề)

Tang Lê đẩy cửa phòng ngủ ra rồi bước vào. Cô đặt quyển sổ từ vựng lên bàn, rồi bước ra khỏi ban công, gió nóng từ từ thổi tới, trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm đầy sao, giống như ánh sáng trắng mờ nhạt giữa biển cả sâu thăm thẳm. Tang Lê ngây ngốc một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Đầu dây bên kia được kết nối, giọng nói ân cần của bà lão truyền đến:

"Điềm Điềm

"Nghe được giọng nói quen thuộc, cô đáp lời bà ngoại một cách trìu mến. Đầu dây bên kia hỏi cô có phải gặp chuyện gì hay không. Tang Lê dựa vào ban công, nhẹ giọng lẩm bẩm:"Không có ạ, cháu nhớ bà nên muốn gọi điện cho bà thôi."

Liên Vũ Châu cười: "Cả ngày bà bận việc đồng áng, bây bà mới ăn cơm tối, đúng rồi, cậu mợ của cháu cũng ở đây… thằng bé muốn nói chuyện với cháu."

Tang Lê sửng sốt một lúc, chưa kịp phản ứng thì cô đã nghe thấy lời hỏi thăm của một người đàn ông:

"Điềm Điềm, cháu ở thành phố Vân Lăng có khỏe không? Cháu sống có tốt không? Cháu đã bắt đầu đi học chưa?" 

"Vâng ạ, cháu sống khá tốt, cháu cũng vừa mới khai giảng ạ." Tang Lê nhẹ nhàng trả lời, "Cậu và mợ, hai người có khỏe không ạ?" 

"Chúng ta đều sống tốt cả, chỉ là nhớ cháu thôi, cháu ở Vân Lăng có tiền mua đồ ăn, quần áo không, thiếu cái gì thì cậu sẽ gửi qua cho."

Tang Lê còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng cười cợt của người mợ Tú Viện: "Anh thì làm gì được cơ chứ, nhà họ Tống kia thiếu gì tiền, Điềm Điềm còn cần dăm ba đồ nhà quê này sao?

"Giọng của người đàn ông trở nên yếu ớt hơn vì hèn nhát:"Này, đây không phải là vì anh đang lo lắng sao…" 

"Làm người đừng quá bao đồng, anh đi mà lo lắng cho việc học hành của Khải Khải đi, con mình thì không thèm quan tâm bao giờ."

"Việc học hành dạo gần đây của Khải Khải như thế nào rồi?

"Liên Vũ Châu ở đầu dây bên kia hỏi. Quế Tú Viện mỉm cười:"Gần đây con cũng kiếm thêm được một ít tiền, nên con đã cho nó đăng kí lớp học bổ túc. Phòng của Điềm Điềm trước kia con đã cho sửa sang lại thành phòng làm việc để Khải Khải có thể yên tĩnh học bài ở trong đó.

Đứa trẻ này rất thông minh, chỉ cần nghiêm túc học hành thì trong nháy mắt có thể đỗ được những trường đại học top đầu."

Bà ta vừa cười nói vừa nói một câu vào điện thoại: "Điềm Điềm, cháu ở Vân Lăng phải học tập chăm chỉ, tương lai chúng ta đợi cháu về để dưỡng già.

"Tang Lê nhắm mắt, không hé răng. Thật hài hước khi một mặt thì ghét bỏ cô, mặt khác lại yêu cầu cô. Chỉ là cô không thể xé rách lớp vỏ bọc này, chỉ đành khách sáo ứng phó vài câu, cuối cùng bà ngoại cũng nhận điện thoại:"Điềm Điềm, hai ngày nay con ở nhà dì Tống đã quen chưa?"

"Cháu quen rồi à, bà ngoại cũng nhớ phải biết chăm sóc bản thân, bà nhớ phải uống thuốc đều đặn nhé bà."

Liên Vũ Châu bị bệnh tim, đó là điều Tang Lê lo lắng nhất.

"Yên tâm đi, bà không sao, cháu tự chăm sóc cho bản thân đi." Liên Vũ Châu nhẹ giọng nói với cô,

"À đúng rồi, bà nhớ dì Tống có một đứa con trai, hình như trạc tuổi cháu? Đứa bé kia hẳn là cũng ở nhà đúng không? Cháu với thằng bé đã thân thiết với nhau chưa?"

Tang Lê nghe thấy những lời đó, lời cảnh báo của cậu dành cho cô vừa rồi lại vang lên bên tai cô.

"Cậu ấy…"

Tang Lê mấp máy môi, ngàn lời đến bên miệng chỉ thu gọn trong một câu: "Dù sao bọn cháu cũng không dễ kết thân cho lắm.

"Cậu với cô là bạn bè, vẫn là quên đi. Bà lão nói với cô:"Dù sao chúng ta cũng là khách, ở nhà người ta, cháu phải biết lễ phép với người ta.Tang Lê nhướng mày:Cháu biết rồi ạ."   

Sau khi cúp điện thoại, Tang Lê quay vào phòng, nghe thấy tiếng gầm rú của một chiếc xe máy từ tầng dưới.   

Khi nhìn ra, cô thấy Quảng Dã đi xe máy từ ga ra và phóng đi với tốc độ cao.   

Cô nhìn đi chỗ khác một cách thờ ơ, quay lại làm bài tập về nhà. 

Cảnh ban đêm với đèn neon, ngựa xe như nước.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!