Chương 5: (Vô Đề)

Buổi báo danh kết thúc, Tang Lê từ trường học trở về.

Suốt cả buổi chiều hôm đó, cô học bài ở trong phòng, Tống Thịnh Lan từ công ty trở về vào khoảng 8 giờ tối liền đi tìm cô để trò chuyện phiếm, hỏi sáng nay Quảng Dã có đưa cô đi báo danh không, Tang Lê không muốn gây mâu thuẫn không đáng có nên cô chỉ gật đầu cho có, nói hết thảy đều thuận lợi.

Sau đó, Tống Thịnh Lan biết cô được phân vào lớp thứ tám, bà ngạc nhiên nói: "Vậy không phải là cùng lớp với Quảng Dã sao?"

Hóa ra bà không biết về điều này, có lẽ là Lâm Kiện nghĩ rằng Tang Lê và Quảng Dã biết nhau, vì vậy ông phân cô đến lớp của cậu.

Nhưng bây giờ Tang Lê cũng không quan tâm nữa, dù sao họ cũng sẽ không có giao thoa gì, chỉ cần cô có thể học tập tốt ở đây là được.

Sau khi Tống Thịnh Lan rời đi, Tang Lê đóng sách lại và chuẩn bị đi tắm.

Ngoài trời đầy những ngôi sao sáng lấp lánh, cô đi ra ban công lấy quần áo, đúng lúc nhìn thấy Quảng Dã đi ngang qua dưới tầng.

Chàng thiếu niên cao khoảng 1,9 mét, trong bóng đêm, đường nét khuôn mặt mờ ảo, cậu đang nghe điện thoại:"Ừm, anh vừa về đến nhà, ngày mai bắt đầu đi học."

Tang Lê nhìn thấy anh đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu dịu dàng, khác hoàn toàn so với bộ dáng quái đản khi ở trong lớp.

Người ở đầu dây bên kia rốt cuộc là người ngào …

Quảng Dã không nhìn thấy cô, từ dưới tầng đi qua.

Không liên quan gì đến cô cả, cô  nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Tang Lê thu quần áo vào, quay người trở về phòng đi tắm.

Vào ngày đầu tiên của tháng chín, trường trung học phổ thông chính thức bước vào năm học mới.

Sáng sớm, mặt trời dần nhô lên như chùm tia sáng chiếu xuống biển sâu, chiếu sáng cả thành phố.

Lúc này Vân Lăng vẫn đang là mùa hè, mới sáng sớm mà bên ngoài đã nóng bức, bên ngoài tràn ngập ánh sáng chói chang.

Tang Lê thức dậy và rửa mặt sạch sẽ, cô nhìn thấy trà hoa nhài trên bàn mà Tống Thịnh Lan đã nhờ quản gia mang đến ngày hôm qua.

Hương thơm của trà hoa nhài thoang thoảng, cô cúi đầu vuốt ve hộp trà, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Mẹ, học kỳ mới bắt đầu rồi, con sẽ cố gắng."

Cầm lấy một túi trà bỏ vào cặp sách, cô xuống tầng, một mình ăn sáng rồi đi ra ngoài, lão Trương đã đợi sẵn.

Ông nói Quảng Dã thường tự đến trường, Tang Lê thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến bầu không khí áp lực trên xe cùng cậu ngày hôm qua, thật tốt khi không phải đi cùng cậu nữa.

Hai mươi phút sau, Tang Lê đến trường.

Vẫn còn sớm, bước vào trường, cô lấy điện thoại di động ra lén lút chụp vài bức ảnh, gửi cho Từ Hiểu ở trong núi, cô nàng vẫn luôn muốn nhìn cảnh quang nơi đây.

Rất nhanh, tin nhắn của Từ Hiểu tới: [Điềm Điềm, mình thực sự rất ghen tị với cậu, trường học ở các thành phố đẹp quá đi mất thôi, so với trường học ở vùng núi của chúng ta còn đẹp hơn nhiều, cậu phải học tập chăm chỉ, cố lên nha!]

Tang Lê mỉm cười, cất điện thoại đi.

Khi cô vào lớp, bên trong chỉ có bốn năm người, còn rất yên tĩnh, cô nhìn thấy Lư Hạ Dương cũng đã đến, cậu mặc áo sơ mi trắng, nho nhã dịu dàng, cậu đang ngồi tại chỗ chuyên tâm đọc sách.

Còn khối người chăm chỉ hơn cô nhiều.

Tang Lê ngồi xuống, cũng lấy sách ra đọc, một lúc sau, một giọng nữ vang lên: "Bạn học—"

Giọng đối phương rất nhỏ, gọi hai lần Tang Lê mới nghe thấy, cô nghi hoặc quay đầu lại thì nhìn thấy một bạn học nữ cầm chổi rụt rè nhìn cô:

"Chào cậu, cậu có thể đứng dậy để mình quét sàn…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!