Ai nghe cũng biết thừa cậu cố ý nói dối, nhìn thấy khóe môi chàng trai rõ ràng cong lên, trái tim Tang Lê thình thịch loạn nhịp, vệt đỏ trên mặt càng đậm thêm, không ngờ người này dám cả gan tới đón cô.
Quảng Dã đứng thẳng người, lấy chiếc mũ bảo hiểm được chuẩn bị dành riêng cho cô và đội lên đầu cô, cô nghĩ đến gì đó, ngơ ngác nhìn cậu: "Đúng rồi, chú Trương đâu?"
Cậu điều chỉnh mũ bảo hiểm cho cô, "Tôi nói với ông ấy rồi."
"Cậu nói như thế nào?"
Cậu cười, "Làm sao, sợ ông ấy phát hiện à?"
"……"
Cô xấu hổ không nói lời nào, Quảng Dã khoan thai cong môi, đưa chiếc áo khoác gió cho cô, "Tôi nói tôi đến trường có chút việc, tiện đường đón cậu về."
"Ồ……"
Tang Lê đội mũ bảo hiểm và mặc áo khoác xong, đôi mắt Quảng Dã khẽ nâng, quét về phía Lư Hạ Dương chờ đám nam sinh trước cổng trường, đè lên mũ bảo hiểm, "Đi thôi.
"Cậu lên xe, khởi động chân ga. Mô tô phóng đi với tiếng gầm đinh tai nhức óc. Bên kia, Lư Hạ Dương nhìn theo bóng lưng họ, ánh sáng trong mắt vỡ vụn, mấy nam sinh bên cạnh cũng kinh ngạc:"Đm, vừa nãy không phải Quảng Dã sao, cậu ta tới đón Tang Lê?!
Hai người quen nhau à?!"
"Nói nhảm, hai người bọn họ không phải học cùng một lớp sao, tôi nghe người khác nói hình như Tang Lê có quan hệ với Quảng gia, có vẻ bọn họ ở chung một nhà, có đúng không Hạ Dương?
"Sắc mặt Lư Hạ Dương căng cứng, đáp lại. Người ngoài hiểu rõ:"Bảo sao, đã nói hai người này không giống như có liên quan gì đến nhau mà.
"Không nên có liên quan à…… Trong đầu Lư Hạ Dương lại hiện lên lời nói của Tang Lê vì Quảng Dã trên xe ngày đó, cùng với hình ảnh vừa rồi cô theo Quảng Dã lên xe, lông mày nhướn lên, môi mỏng mím thành một đường. – Bóng đêm mông lung, gió lạnh thấu xương đập vào mặt. Hai mươi phút sau, Quảng Dã đưa Tang Lê về đến nhà. Xe đỗ vào gara, cậu dừng xe xong rồi bước xuống, nhìn thấy"gấu nhỏ
"phía sau vụng về xuống xe, cậu đè xuống khóe môi, chậm rãi giúp cô cởi mũ bảo hiểm. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gái lộ ra, cô đưa tay vuốt mái tóc đen bù xù của mình ra sau, nhìn vào đôi mắt đen của cậu,"Bình thường cậu lái xe với tốc độ như vậy sao?"
"Ừ?"
"Nếu như là tốc độ vừa rồi, mình thấy cũng được đó."
Quảng Dã cười, "Cậu ngồi trên xe, tôi mới không đạp chân ga, tốc độ này đi đua xe chẳng thà cưỡi ốc sên."
"……"
Cô tức giận, "Cậu oai lắm chứ gì, đua xe vốn dĩ rất nguy hiểm đấy có biết không.
"Hơn nữa tai cậu còn có vấn đề, lái xe chắc sẽ chịu ảnh hưởng không nhiều thì ít…… Quảng Dã nhìn ánh mắt lo lắng của, đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ bối rối đêm thứ sáu hôm đó, cười thành tiếng:"Tối nay tôi nghe lão Trương kể chuyện."
"Hả?"
"Thứ sáu ngày đó, cậu vì tôi mà tức giận với Lư Hạ Dương."
Tang Lê khẽ giật mình, không ngờ lão Trương lại kể chuyện này cho Quảng Dã, nhìn thấy ý cười rõ ràng trên mặt cậu, cô xấu hổ nhỏ giọng giải thích: "Chủ yếu là…… cậu ấy nói chuyện rất khó nghe, ngồi trong xe nhà cậu, còn tỏ vẻ đánh giá cậu, may mà cậu không nghe thấy, cậu mà nghe được chắc chắn sẽ đánh cậu ấy."
Quảng Dã không sao cả mà cười, "Những lời như vậy tôi nghe nhiều rồi, căn bản lười bố thí cái liếc mắt cho cậu ta, vả lại cậu không biết vì sao cậu ta cố ý nói như vậy à?
"Cô và Quảng Dã đi gần nhau, Lư Hạ Dương nhìn cũng khó chịu. Trong lòng Tang Lê biết rõ, đột nhiên tắt tiếng, Quảng Dã cười treo mũ bảo hiểm trên xe, cất bước đi lên phía trước, ngữ điệu thảnh thơi:"Bây giờ mới vậy mà cậu ta đã bắt đầu ghen tị thì sau này sẽ chắc sẽ phát điên vì ghen tị đấy.
"Sau này…… Hai gò mà Tang Lê lại bị cậu làm nóng lên. Cậu đi vào biệt thự, Tang Lê đỏ mặt đuổi theo. Quản gia kinh ngạc khi nhìn thấy họ về cùng nhau, Tang Lê chột dạ, chàng trai bên cạnh vô cùng bình tĩnh giải thích, quản gia cũng không nghĩ quá nhiều. Đi đến cầu thang, Quảng Dã nhìn Tang Lê, giọng điệu không cho phân bua:"Đi lên phòng tự học làm bài tập.
"Cô do dự một chút, đành phải đi lên theo cậu, đến phòng học, Quảng Dã về phòng lấy cặp sách, quản gia đem hoa quả và trà bánh lên, sau đó rời đi. Đêm nay không có lịch học bù, Tang Lê ăn trái cây, một lúc lâu sau mới thấy Quảng Dã tiến đến, kéo ra cái ghế bên cạnh cô rồi ngồi xuống, cô ngẩn ngơ:"Sao cậu không ngồi đối diện……"
Nam sinh lười biếng cười, "Sợ tôi làm ảnh hưởng cậu? Không phải học sinh giỏi dù ở trong bất kì hoàn cảnh nào cũng có thể tập trung à?
"Tang Lê phát hiện Quảng Dã bây giờ ở trước mặt cô cười ngày càng nhiều, gương mặt cậu lúc không cười cực kỳ lạnh lùng, thế nhưng cười lên lại khiến cho người ta không thể rời mắt. Cô nghiêm mặt không nhìn cậu:"Dù sao ai nói chuyện thì là chó con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!