Lời nói kiên quyết của thiếu niên rơi vào tai, màng nhĩ Tang Lê khẽ run lên, trái tim như có một dòng điện dày đặc chạy qua, điên cuồng đập loạn từng hồi.
Lúc này đây, cậu càng thêm thẳng thắn.
Đặt cả tấm lòng ra trước mặt cô.
Lồng ngực Tang Lê phập phồng, cúi đầu: "Quảng Dã, mình không được tốt như cậu nói đâu…"
Nam sinh cười: "Ông đây thích thế, tốt hay không là do tôi quyết định.
"Dù cô không cảm thấy bản thân ưu tú, nhưng ở trong mắt cậu, mặt nào của cô cũng tốt hết. Tang Lê đỏ mặt, trái tim như được bao bọc bởi lớp kẹo bông gòn mềm mại, suy nghĩ của cô đang quay cuồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, nghe thấy cậu cười lười biếng nói:"Muốn nói gì thì nói đi, tôi dữ với cậu hay như nào?"
Tang Lê nghĩ tới lời cậu vừa nói, nhẹ giọng mở miệng:
"Thì… Mình nghe các bạn nói Tô Bạch Tình sau lưng kích động người khác ức hiếp mình, là cậu xử lý cậu ta sao?"
Đôi mắt đen láy của cậu khẽ chuyển động, "Nhiếp Văn nói với cậu à?"
"Ừm, hôm qua cậu ấy gọi điện kể cho mình nghe Tô Bạch Tình nói xấu mình trong giờ thể dục, thế là cậu tức giận bảo dì Tống chuyển trường cậu ta, còn kêu người chặn cậu ta trước cổng trường, hơn nữa lão Trương cũng nói cho mình biết rồi, là cậu đề nghị học bổ túc và phòng tập nhảy cho mình. Tại sao cậu không nói lời nào cho mình hết vậy?"
Quảng Dã cười, "Có gì hay đâu mà nói."
Những việc này đối với cậu đều là chuyện nhỏ, cậu chỉ muốn đối xử tốt với cô chứ chẳng nghĩ đến điều gì khác.
"Nhưng mà cậu không nói với mình, mình cũng không hề biết, sau ngày hôm qua mình luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu, nhưng hôm nay đi thi cũng không rảnh, cậu còn dậy muộn nữa, mình thấy cậu đến trường rất muộn."
"Tôi nhìn thấy cậu rồi."
"Ơ? Nhưng rõ ràng hôm nay cậu không để ý đến mình…"
Trong cổ họng cậu bật ra tiếng cười: "Tôi cố ý không thèm nhìn, cậu không biết nguyên nhân à?
"Mấy ngày nay thấy cô và Lư Hạ Dương đi cùng nhau, mùi dấm trong lòng cậu trào dâng mãnh liệt. Cô đoán được, sắc mặt như bị bàn ủi là:"Dù sao thì hôm tối thứ ba, lời nói của mình quá chủ quan, làm tổn thương cậu, mình chỉ muốn nói xin lỗi cậu."
Quảng Dã bất đắc dĩ, "Ngốc quá, cậu xin lỗi làm gì?"
Cô bĩu môi, "Nhưng đúng là mình cũng có điều không phải với cậu, sai thì nên xin lỗi."
Quảng Dã cười, "Ừm, đều qua rồi."
Cậu chăm chú nhìn cô, "Những cái đó không quan trọng, giờ tôi chỉ muốn biết cậu nghĩ như thế nào."
"Cái gì nghĩ như thế nào…"
"Tôi vừa nói đó, cậu không cho câu trả lời à?
"Đại thiếu gia Quảng từ trước đến nay không phải kiểu người che giấu kín đáo, ép hỏi kết quả, trái tim cô loạn nhịp, gò má đỏ bừng. Cô mím môi một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm:"Sang năm thi đại học rồi, bây giờ mình không thể đặt tâm tư vào những chuyện này, mình phải chăm chỉ học hành…"
Hoàn toàn là đáp án trong dự kiến, độ cong khóe môi Quảng Dã càng sâu: "Ừm, tôi biết rồi.? Cô ngây người,Cậu biết cái gì?"
"Cậu quản tôi làm gì."
Cậu cúi người, nhìn thẳng vào cô:
"Tôi chỉ có một yêu cầu, đừng trốn tránh tôi nữa.
"Đừng như trước đó, cơ hội đến gần cô cũng không cho. Bên tai cô hơi nóng:"Ừm…
"Trạng thái hai ngày trước, không chỉ có Quảng Dã khó chịu, cô cũng không được tự nhiên. Yên tĩnh một lát, Tang Lê phồng má ngẩng đầu nhìn cậu, không đành lòng phá vỡ bầu không khí:"Vậy… nói chuyện xong rồi có thể xuống tầng được không? Mình, mình hơi lạnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!