Chương 47: (Vô Đề)

Những hạt mưa thi nhau rơi xuống như tiếng đàn cầm cổ, lăn trên ô rồi lại rơi xuống chân.

Bên ngoài trời đang mưa rất to. Nhưng thế giới bên trong chiếc ô lại hoàn toàn khác.

Mùi thuốc lá và mùi bạc hà thanh mát lan tỏa khắp không gian, hòa vào cơ thể. Cái lạnh của cơn mưa mùa đông ập vào mặt, nhưng Quảng Dã đã ngăn lại hết.

Sự lạnh lẽo dần biến mất.

Mọi suy nghĩ vẩn vơ trong lòng Tang Lê đều bị đứt đoạn, để mặc bản thân nằm trong vòng tay ấm áp của cậu. 

Tang Lê có thể dễ dàng cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của cậu.

Âm thanh "thình thịch

"không ngừng vang lên, Tang Lê có thể đếm được từng nhịp. Trái ngược với tốc độ rơi của những hạt mưa, thời gian lúc này dường như chậm lại. Quảng Dã ôm cô, hình như cũng cảm nhận được hơi lạnh bên ngoài. Cậu buông lỏng tay, nhìn thấy cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng:"Mặc ít như này cũng dám chạy ra ngoài sao?"

"Không….."

Bắt gặp ánh mắt của cô, yết hầu Quảng Dã chợt khựng lại, giọng khàn khàn nói: "Cậu lên nhà trước, tôi đi đậu xe đã."

"Ừ.

"Tang Lê bối rối đáp lại, nhanh chóng nhận lấy chiếc ô từ tay Quảng Dã. Ngơ ngác quay vào biệt thự, quản gia nhìn thấy cô toàn thân ướt nhẹp thì không khỏi ngạc nhiên:"Ôi, cô Tang Lê?

Sao cả người lại ướt hết thế này?"

"Cháu…"

"Chờ một chút, để tôi lấy khăn cho cô!

"Tang Lê nhận lấy khăn, lau qua người một lượt thì cửa mở ra, Quảng Dã từ từ đi vào. Quản gia nhìn thấy cậu thì rất bất ngờ, trong lòng nhẹ nhõm:"Tiểu Dã, cuối cùng cậu cũng về rồi. Lão Trương và tôi đều không liên lạc được với cậu, chúng tôi rất lo lắng.

Sao cậu lại đi ra ngoài vào lúc trời mưa to như thế này chứ?"

Quảng Dã ngẩng đầu lên nhìn về phía Tang Lê, vừa cởi áo khoác ngoài ra vừa trả lời: "Không có gì đâu. Lúc đó tôi đang đi xe nên không nghe máy được, báo với lão Trương là tôi về rồi nhé."

Quản gia đáp lại một tiếng và hỏi Quảng Dã đã ăn uống gì chứ rồi nhìn sang Tang Lê bảo: "Cô Tang Lê cũng chưa ăn gì phải không?"

"Vâng."

"Bữa tối sẽ nhanh được dọn lên trong năm phút nữa thôi.

"Quản gia đi vào bếp. Thoáng chốc nơi phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người. Tang Lê cầm khăn tắm, trong lòng căng thẳng không thôi. Thấy vậy, Quảng Dã mở lời:"Cậu đi thay quần áo trước đi đừng để bị cảm lạnh."

Tang Lê nhẹ nhàng đáp lại rồi xoay người đi lên tầng.

Cuối cùng, Quảng Dã cũng bước vào thang máy.

Trở lại phòng ngủ, cậu đi thay quần áo. Ngay khi cắm sạc điện thoại thì điện thoại hiện lên rất nhiều thông báo.

Mọi người đều lo lắng hỏi xem cậu đã đi đâu.

Nhiếp Văn hỏi: [Cậu đang đi đua xe à? Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi? Cậu đang ở đâu thế?]   

[Ban nãy Tang Lê có gọi điện cho tôi bảo rằng đang rất lo lắng cho cậu đấy.]

Quảng Dã nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ.

Nhiều nhất là cuộc gọi từ Tang Lê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!