Chương 44: (Vô Đề)

Tang Lê không kịp đề phòng, tim cô tựa như ngừng đập trong giây lát.

Ánh mắt của Quảng Dã quá chói mắt nên cô quay mặt đi, sau đó khóe mắt cô liếc thấy Quảng Dã đi ngang qua mà không nói gì.

Nhiếp Văn và Trương Bác Dương nhìn Tang Lê đầy ý tứ, vội vàng đi theo Quảng Dã, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt âm thầm nhìn nhau kinh ngạc.

Ôi chúa ơi, vừa rồi Quảng Dã sẽ không nghe thấy chứ…

Dụ Niệm Niệm nhìn Tang Lê, bối rối nói: "Lê Lê mình không nghĩ Quảng Dã thích cậu chỉ vì hứng thú nhất thời đâu."

Lữ Nguyệt cũng gật đầu đồng tình:

"Bọn mình chưa từng nghe nói trước đây Quảng Dã thích ai cả. Cậu ấy rất ít tiếp xúc với con gái. Có vẻ như Quảng Dã sẽ không nói đùa về chuyện như vậy đâu."

Cảm xúc trong mắt Tang Lê hơi dao động, cuối cùng cô nhẹ nhàng nói với họ, như thể đang nói với chính mình:

"Mình chỉ coi cậu ấy là bạn thôi.

"Ngoài ra, cô không có và không nên có bất kỳ suy nghĩ nào thêm. …… Chuông reo. Mọi người quay trở lại lớp học. Tang Lê đang viết bài, ghế ở hàng phía sau luôn trống cho đến đầu tiết thứ tư, chỉ mới có Trương Bác Dương quay lại."Này, Quảng Dã và Nhiếp Văn đâu?

"Dụ Niệm Niệm hỏi. Trương Bác Dương ngồi xuống:"Bọn họ đi… chơi bóng."

"Ồ……

"Tang Lê nghe vậy, cô dừng lại một chút rồi lại tiếp tục viết. Ngoài cửa sổ, ánh nắng ngày càng nhạt đi, bầu trời dần ngả sang màu vàng, cành lá ngoài cửa bị gió thu đùa bỡn. Bên kia, ở sân bóng rổ, Quảng Dã nhanh chóng xuyên thủng hàng phòng ngự của Nhiếp Văn, xoay trái phải, nhảy lên, ném bóng vào rổ. Quả bóng lăn sang một bên. Nhiếp Văn nghiêng người thở hổn hển, vội vàng xua tay:"Tôi không chơi, không chơi nữa. Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tay không linh hoạt."

Thiếu niên cúi đầu nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Chơi dở thì nói là chơi dở, còn đổ tại tâm trạng không tốt."

"Tôi đương nhiên không chơi tốt bằng cậu, hôm nào cậu tìm tiểu Tuyên Tuyên của cậu chơi đi.

"Ai mà không biết nay tên này tâm trạng không tốt, muốn kéo cậu đi đánh bóng cho hả giận… Quảng Dã ra khỏi sân bóng, Nhiếp Văn cũng ra ngồi ở ghế cạnh sân. Một lúc sau, Quảng Dã từ máy bán hàng tự động bên ngoài sân vận động trở lại, ném cho cậu một chai nước. Nhiếp Văn cười nói:"Coi như cậu còn có lương tâm.

"Quảng Dã ngồi xuống cạnh cậu, mở chai nước một hơi uống hết nửa chai. Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối, thở phì phò, mắt nhìn về phía trước. Một lúc sau, Nhiếp Văn nhìn về phía chàng trai đang im lặng, không khỏi hỏi ra vấn đề mà cậu đã kìm nén đã lâu:"Tâm trạng không tốt à?

Chẳng lẽ là vì những lời Tang Lê vừa nói sao?

"Những lời nói vừa nãy vô tình nghe được vẫn còn văng vẳng bên tai. Quảng Dã không nói gì, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc. Nhiếp Văn thở dài, an ủi cậu:"Thật ra cũng có thể thông cảm cho cậu ấy. Tang Lê là người ngây thơ, đơn thuần, cậu ấy chưa từng thích ai bao giờ, tự dưng bị người ta tỏ tình, nhất là người như cậu.

Cậu ấy cũng cần thời gian tiêu hóa tin tức với tin tưởng tình cảm của cậu."

Quảng Dã quay đầu nhìn cậu một cách lạnh lùng: "Người như tôi thì sao?"

Nhiếp Văn cạn lời, không nhịn được cười:

"A Dã, cậu nhìn lại cậu xem, xem gia cảnh của cậu, gia thế của cậu nữa, rồi còn tính tình thất thường, nóng nảy, bình thường mặt mày cau có, cả khối không ai dám đến gần cậu. Tang Lê chắc cũng sợ cậu."

Quảng Dã cười mỉa: "Cậu ấy sợ tôi á.

"Hôm đó cãi nhau những lời cô nói với cậu chẳng có tý khách sáo nào. Cô đã bao giờ sợ cậu đâu. Nhiếp Văn:"Vậy tình huống bây giờ của cậu với Tang Lê là như thế nào? Tôi vẫn chưa dám hỏi cậu. Tối hôm qua lúc về, cậu với cậu ấy không nói chuyện gì với nhau à? Sao cậu không nói rõ ràng với cậu ấy?

Cứ để im như vậy sao?"

"Tôi đã nói rồi."

Cảm xúc trong mắt cậu trầm xuống: "Tôi đã nói với cậu ấy là tôi không nói đùa."

"Mẹ kiếp, cậu thú nhận rồi?! Được lắm, đại ca! Sau đó thì sao? Thái độ của Tang Lê thế nào??"

Quảng Dã: "Như cậu vừa thấy đấy,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!