Chương 42: (Vô Đề)

Chàng trai nói xong liền rời khỏi phòng.

Giọng nói trầm thấp của cậu như dòng điện truyền thẳng vào tai cô, lan đến tim khiến trái tim cô tê dại, đáy mắt chấn động.

Cậu tự dưng thả một câu không đầu không đuôi.

Nhưng cậu ý thức được mình đang nói gì, cô cũng hiểu ý của cậu là gì.

Hàng lông mi của Tang Lê như một con bướm vừa chui ra khỏi kén nhẹ nhàng vỗ cánh, đầu ngón tay đang giữ thùng hàng chuyển phát nhanh siết chặt lại.

Trong phòng chỉ còn mình cô, trong chốc lát, bầu không khí yên lặng đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một lúc sau, dường như đã bình tĩnh lại, Tang Lê đi đóng cửa lại. Khi quay lại, cô đi tìm kéo để mở hộp, nhưng đầu tiên cô lại cầm một chiếc ghim, sau đó là một cái bút xóa, tìm cái kéo trên mặt bàn rất lâu.

Tim cô đập dữ dội, cả người cũng nóng bừng lên.

Tâm trí lẫn thân thể đều thấy bối rối.

Tang Lê ngồi xuống mép giường, điện thoại của cô rung lên, cô mở khóa nhìn xuống. Mọi người đã gửi ảnh chụp trên núi hôm nay vào trong nhóm Cùng nhau phát tài.

Có nhiều ảnh nhóm và nhiều ảnh phong cảnh.

Cô bấm vào một trong những bức ảnh. Cô đang ngồi xổm cho thỏ ăn, Quảng Dã đứng dựa vào tường nhìn xuống, ánh nắng ngoài trời chiếu vào, làm cho khuôn mặt với nụ cười nhàn nhạt của cậu sáng lên.

Cô tắt màn hình điện thoại di động, những lời cậu vừa nói vẫn vang vọng trong đầu cô.

Cô không ngờ rằng cậu sẽ nói với cô rằng cậu không hề nói đùa khi nói cậu thích cô.

Quảng Dã điên rồi sao?

Cô không hiểu cậu bắt đầu có cảm tình với cô từ khi nào, tại sao câụ lại thích cô…

Tang Lê ngã xuống giường, tâm trạng rối bời.

Bên ngoài, ánh trăng le lói trong màn sương đêm lạnh giá.

Mọi thứ đều bị mây xám bao phủ, mặt trăng dần khuất dạng.

Bên kia, Quảng Dã đi đến phòng ngủ trên tầng bốn, ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt tự nhiên rơi xuống bàn cà phê, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Cậu nhắm đôi mắt đen láy lại, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay trong đầu.

Một lúc sau, điện thoại trong túi rung lên, cậu tỉnh táo lại và nhặt lên, thấy Nhiếp Văn đã gửi ảnh hôm nay cho một nhóm của mấy nam sinh.

Ốc Thiệu Huy: [Bọn cậu đi đâu vậy?

Phong cảnh đẹp thế.]

Nhiếp Văn: [Biệt thự của gia đình A Dã, đẹp phải không?]

Thấy Ốc Thiệu Huy ngoi lên, Nhiếp Văn tung ra một tấm ảnh chụp lưng của ba cô gái, Ốc Thiệu Huy nhận ra: [Mẹ kiếp, Tang Lê cũng đi nữa à?!]

Nhiếp Văn: [Mắt tốt đấy [đắc ý]]

Người ta vẫn nói thứ không chiếm được thì luôn tốt đẹp, Ốc Thiệu Huy giận dữ: [Má cậu, Nhiếp Văn, cậu cố tình khiêu khích tôi đấy à?]

Những nam sinh khác trong nhóm cũng nhảy ra chế giễu: [Má, cậu cũng ác quá đi, hahahaha, cậu cũng đâu phải không biết Ốc Tử đang muốn hẹn hò với Tang Lê, cậu còn làm người ta chộn rộn.]

Ốc Thiệu Huy: [Má, nói một câu thôi, cậu có giúp tôi theo đuổi người ta hay không? Đến lúc đó tôi mà hẹn hò với Tang Lê được thật, cậu muốn làm gì tôi cũng được.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!