Chương 41: (Vô Đề)

Tang Lê nghe vậy, bên tai ong một tiếng, nhất thời giống như có một tấm thảm bao trùm lấy cô, chặn hết mọi âm thanh xung quanh.

Mà bên trong nó, một trận mưa giông bão tố quét qua, khiến vạn vật rung chuyển, cõi lòng yên ả nay lại gợn từng cơn sóng.

Tang Lê đang choáng tại chỗ, đột nhiên Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt ở bên cạnh lên tiếng: "Trời ạ! Thật á!"

Nhiếp Văn cười: "Sao mà giả được! Tôi vừa chính tai nghe A Dã nói đấy."

"A a a a a a!!!

"Hai người hét lên. Trương Bác Dương nói:"Thật ra, hôm qua bọn tôi… hôm qua… hôm qua…"

Dụ Niệm Niệm lo lắng đẩy cậu ra:

"Trương Bác Dương, đừng nói nữa! Cậu giết mình vì tò mò mất! Nhiếp Văn, cậu kể tiếp đi! Trương Bác Dương:"…"

Nhiếp Văn cười: "Hôm qua bọn tôi đến nhà A Dã, phát hiện ra cậu ta và Tang Lê đang học gia sư. Bình thường A Dã còn không nghe giảng trên lớp, về nhà thế mà lại tình nguyện ngồi học thêm với gia sư, không phải vì Tang Lê thì vì cái gì?"

Dụ Niệm Niệm kích động đến mức suýt chút nữa nhảy lên cao ba trượng, nắm lấy tay Tang Lê:

"Lê Lê, mình đã nói với cậu rồi mà, gần đây Quảng Dã rất để ý đến cậu, quả nhiên, cậu ấy thật sự thích cậu. Nguyệt Nguyệt, trước đây chúng ta cũng nghi ngờ rồi mà, đúng không?"

Lữ Nguyệt cũng nhanh chóng gật đầu: "Trước đây lúc bọn mình đến Hà Châu cũng đã nghi ngờ rồi. Nhiếp Văn còn bảo bọn mình nghĩ nhiều."

Đột nhiên, âm thành từ mọi hướng dồn về phía Tang Lê, tâm trí cô trống rỗng vì cú sốc này, cô nuốt khan, vài giây sau lên tiếng:

"Các cậu suy nghĩ nhiều rồi, chắc Quảng Dã chỉ là nói đùa thôi, hoặc là Trương Bác Dương với Nhiếp Văn lừa các cậu đấy."

Trương Bác Dương mặt đỏ bừng: "Không, A Dã thật sự… thật sự nói như vậy mà!"

Lông mi Tang Lê khẽ run lên, cô nhẹ nhàng nói:

"Các cậu thật sự suy nghĩ nhiều rồi, Quảng Dã chắc chắn chỉ là nói đùa thôi.

"Làm sao một thiếu gia sống trong nhung lụa, giàu sang phú quý, đi đâu cũng được yêu thích, lại thích cô được chứ? Hai người họ vốn không cùng một thế giới. Nhiếp Văn cảm thấy không hiểu nổi:"Tang Lê, rõ ràng A Dã đối xử với cậu rất tốt, cậu không cảm nhận được sao?

"Tang Lê chớp mắt, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đi theo cô, Trương Bác Dương nhỏ giọng nói với Nhiếp Văn:"Cậu như thế…quá đột ngột…làm Tang Lê sợ rồi."

Nhiếp Văn lại cười, nói: "Tôi ăn ngay nói thật, tin lớn như vậy A Dã còn muốn che che giấu giấu, tôi nhất định phải thay cậu ấy thông báo cho cả thế giới biết!"

"Cậu, cẩn thận bị cậu ấy đánh đấy."

Một nhóm năm người dọc theo bờ hồ quay về đài quan sát, thấy Quảng Dã vẫn ngồi ở trên này: "A Dã, bọn tôi về rồi này –

"Mấy người ngước mắt nhìn lên, Tang Lê cũng hơi ngước mắt lên, lại bắt gặp gặp ánh mắt nhìn xuống của Quảng Dã. Cô hoảng hốt nhìn sang chỗ khác. Nhiếp Văn còn chưa kịp mở miệng, Lý Thừa đã tới, thông báo bữa tối sắp chuẩn bị xong, mời mọi người đến phòng ăn. Quảng Dã bình tĩnh nói:"Chú Lý, chú dẫn mọi người đi ăn trước đi, chú cúng ăn trước đi, không cần đợi tôi."

Chú Lý đồng ý, thấy vậy ba cô gái đi trước, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương đi lên đài quan sát: "À thì, tôi nói với cậu cái này, cậu đừng đánh tôi."

"Lúc nào tôi cũng muốn đánh cậu."

"…"

Nhiếp Văn: "Tôi vừa mới nói với Tang Lê việc cậu thích cậu ấy.

"Quảng Dã dựa vào lưng ghế, tay cầm cọ vẽ hơi khựng lại, nhìn thấy Nhiếp Văn vò đầu:"A Dã, đừng trách tôi mà. Tôi chỉ muốn giúp cậu, hơn nữa, cậu đoán xem Tang Lê phản ứng thế nào?"

Quảng nhìn chằm chằm vào bảng vẽ với đôi mắt đen láy, vài giây sau cậu nói:

"Cô ấy không tin."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!