Nhiếp Văn: "Aaa, sao cậu lại tàn nhẫn như vậy…"
Rõ ràng là cậu ta đang giúp đỡ cậu mà!
Quảng Dã lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, Nhiếp Văn nhanh chóng ngậm miệng ngồi xuống.
Bên cạnh, Trương Bác Dương vốn đang cúi đầu viết bài tập, đã cười đến run lẩy bẩy.
Tang Lê bối rối quay lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhiếp Văn lại phát bệnh à?
–
Dù thế nào đi chăng nữa, sự việc của Tô Bạch Tình cuối cùng cũng lắng xuống, cuộc sống của mọi người trở lại bình thường.
Thời gian đều đặn trôi qua, Tang Lê và Quảng Dã cũng bắt đầu học thêm trong tuần.
Gần đây, Quảng Dã hầu như luôn về nhà ăn tối, ngay cả quản gia cũng thấy khó hiểu. Trước đây, cậu hiếm khi về và có khi đến nửa đêm mới về nhà. Bây giờ thì hôm nào cũng ngoan ngoãn về nhà ăn cơm, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Tang Lê không để chuyện này trong lòng, cô chỉ cho rằng Tống Thịnh Lan đã bảo ban được cậu, khiến gần đây cậu trở nên ngoan ngoãn hơn một chút.
Tuy nhiên, Tang Lê phát hiện ra rằng mặc dù Quảng Dã vẫn lên lớp học thêm nhưng thái độ lại thờ ơ, khiến giáo viên đau đầu. Tang Lê lại nghĩ đến việc Tống Thịnh Lan dù có về muộn thế nào thì cũng phải lên kiểm tra tình hình học thêm của Quảng Dã, trong lòng không khỏi lo lắng.
Tang Lê nghĩ vậy càng lo lắng hơn.
Trong tuần thứ hai, tối thứ sáu, bọn họ học thêm văn.
Trước giờ học, Tang Lê đang ngồi viết bài trong phòng học, cô ngẩng đầu nhìn Quảng Dã ngồi đối diện đang chơi game, không kiềm được gọi cậu:
"Quảng Dã——
"Chàng trai ngước mắt lên nhìn cô. Tang Lê đưa cho cậu xem đề thi:"Bài thi giáo viên môn văn giao cậu đã làm xong chưa? Hôm nay cô sẽ kiểm tra đấy."
"Chưa."
"Vậy sao giờ cậu còn không lo làm đi?
"Trước đây nếu cô quan tâm cậu như thế này thì cậu sẽ nổi giận. Quảng Dã hít một hơi thật sâu, đặt PSV lên bàn, giẫm lên xà ngang dưới gầm bàn, hơi dang chân ra, cầm lấy nước khoáng trên bàn rồi vặn ra. Nhìn thấy cậu như vậy, Tang Lê nghĩ tới lời Tống Thịnh Lan đã nói với cô, bất lực nói:"Quảng Dã, cậu có thể đừng như vậy nữa được không?"
Quảng Dã ngước mắt nhìn cô: "Cái gì cơ?"
"Cậu đã chủ động bảo dì Tống là muốn học thêm. Trông cậu như vậy có chút nào giống với bộ dáng muốn học thêm đâu. Sau này dì Tống biết dì sẽ lo lắm đấy.
"Ông đây đương nhiên là không muốn học thêm rồi. Còn không phải vì cậu sao. Quảng Dã dùng đầu lưỡi liếm liếm răng hàm, mắt nhắm mắt mở. Tang Lê lặng lẽ nhìn cậu:"Quảng Dã, đôi lúc mình thật sự không hiểu được cậu là người thế nào nữa, mỗi ngày cậu đều giả vờ như vậy không thấy chán sao?"
Sắc mặt Quảng Dã hơi khựng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Cậu muốn nói gì?"
Tang Lê không sợ cậu:
"Không phải sao? Rõ ràng là cậu biết làm, nhưng lại giả vờ như không biết. Mình thấy cậu đã trả lời câu hỏi vật lý khó nhất trong bài kiểm tra chất lượng của thành phố, và những ghi chép cậu ghi không chỉ là những gì giáo viên nói trong lớp, còn bổ sung thêm những suy luận của bản thân cậu. Nếu cậu không học hoặc không nghe giảng thì làm sao cậu có thể làm được?"
Quai hàm của Quảng Dã cứng lại, cậu đột nhiên im lặng.
"Cũng giống như cậu rõ ràng là rất tốt và tử tế với người khác. Lúc trước, chuyện của Trạm Thiến Tuyết là cậu đứng ra bảo vệ mình, cậu còn giúp Lữ Nguyệt tự tin hơn, cậu cũng rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong biểu biểu diễn lễ khai giảng. Dì Lâm từng nói với mình, cậu là một đứa trẻ ngoan và những gì dì ấy nói về cậu hoàn toàn khác với những gì mình thấy."
Tang Lê nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Quảng Dã, mình tin rằng cậu trong lời của dì Lâm mới chính là cậu, đúng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!