Dưới cái nắng ban mai, Tang Lê bước vào tòa nhà hành chính một mình.
Trong hội trường, màn hình LED đang hiển thị thông báo các sự kiện gần đây của trường, còn có cả bản đồ ký hiệu trên tường cho thấy Phòng Giáo vụ nằm ở tầng ba.
Khi cô bước lên, nghĩ đến những lời vừa rồi của Quãng Dã, cô không nói nên lời.
Sớm biết vậy thì ngay từ khi bước vào trường cô đã không mở miệng hỏi những câu dư thừa vậy rồi…
Khi đến Phòng Giáo dục, cô gõ cửa và đi vào thì gặp được giáo viên tên Lâm Kiện.
Đối phương khoảng bốn mươi năm, mươi tuổi, người Địa Trung Hải, bụng phệ, hai bên má phúng phính, sắc mặt nghiêm nghị.
… giống như một chú Sharpei(*) già.
(*) Sharpei(Sa
-pì): Một giống chó có nét tương đồng với giống chó Pug.
Tang Lê chào ông, nói tên và mục đích đến đây của cô, người bên kia nâng kính viễn thị lên nhìn cô:
"Tang Lê phải không? Thầy biết, thầy biết, Tống tổng có nói với thầy em là người thân của bà ấy, em có mang tất cả hồ sơ chuyển trường không?"
Tang Lê nhấp môi, không nói nhiều, đưa tài liệu qua: "Có ạ."
Lâm Kiện dừng việc đang làm, làm thủ tục cho cô và lướt qua học bạ trước đây của cô:
"Ồ, những thành tích này khá tốt đấy chứ. Đều là đứng top đầu qua các năm luôn."
Sau khi làm xong các thủ tục, Lâm Kiện trả hồ sơ lại cho cô: "Được rồi, em có thể đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm của em, cô Lôi Đan, vừa vặn—"
Lâm Kiện gọi với sang bàn bên cạnh: "Hạ Dương, vừa lúc em cũng đi về thì dẫn bạn học nữ này đến gặp giáo viên chủ nhiệm đi, em ấy mới chuyển đến lớp em."
"Vâng ạ.
"Tang Lê quay đầu lại và nhìn thấy một chàng thiếu niên cao gầy mặc áo sơ mi trắng với khuôn mặt hiền lành và đẹp trai sáng lán. Tầm mắt đi xuống, trên huy hiệu trước ngực có viết mấy chữ: Lưu Hạ Dương, lớp 8, khối 3. Cậu quay sang nhìn Tang Lê, nở một nụ cười dịu dàng:"Bạn học, chúng ta đi thôi.
"Tang Lê gật đầu. Cô im lặng đi theo cậu, đối phương hỏi cô:"Bạn học, cậu tên gì vậy?"
"Tang Lê."
Lư Hạ Dương không thể không nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười với cô:
"Mình là Lưu Hạ Dương, lớp trưởng của lớp 8. Hoan nghênh cậu gia nhập đại tập thể của lớp 8. Nếu cậu cần giúp đỡ, cậu có thể đi tìm ban cán sự lớp."
Tang Lê đối mặt với khuôn mặt thân thiện của cậu, trái tim căng thẳng của cô cũng dần được thả lỏng, cô đáp lại bằng một nụ cười thân thiện: "Được, cảm ơn.
"Khi cô đến văn phòng của giáo viên, Tang Lê gặp được giáo viên chủ nhiệm lớp, Lôi Đan. Lôi Đan thoạt nhìn ước chừng bốn mươi tuổi, mặc sườn xám, nhìn qua có vẻ là người rất tao nhã, nhưng trên mặt không hiện lên nụ cười, ánh mắt sắc bén, lộ ra vẻ nghiêm nghị và cảm giác áp bức. Lôi Đan đảo mắt nhìn cô:"Em tên là Tang Lê phải không?"
"Vâng ạ."
Mấy ngày trước Lôi Đan nhận được thông báo có học sinh mới chuyển đến lớp mình, là một giáo viên, bà luôn hy vọng học sinh trong lớp càng ít càng tốt, càng dễ quản lý, ban đầu bà không muốn nhận thêm, nhưng Phòng Giáo vụ đã sắp xếp xong xuôi, cũng không nói cụ thể học sinh mới này có thân phận gì, cũng may bà nghe nói thành tích của học sinh này cũng không tệ lắm, nên đành thôi.
Lôi Đan đếm tiền học phí của cô: "Em chọn học ngoại trú sao?"
"Vâng ạ.
"Trước đó Tống Thịnh Lan đã nói chuyện riêng với Liên Vũ Châu nên biết không ít những gì đã xảy ra với Tang Lê ở trường, vì vậy bà ấy đề xuất để cô sống ở nhà, để chăm sóc tốt cho cô, Tang Lê nghĩ rằng việc học nội trú sẽ tốn nhiều tiền hơn, cô cũng nghĩ rằng học ngoại trú càng tốt hơn. Sau khi đếm học phí xong, Lôi Đan nói hiện tại thời gian ôn tập của mọi người sắp kết thúc:"Em phải biết sắp xếp thời gian để nhanh chóng đuổi kịp tiến độ của học học trong lớp."
"Vâng ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!