Chương 39: (Vô Đề)

Tang Lê nghe vậy, một thứ cảm xúc không tên trào dâng trong lòng, cô đưa mắt nhìn sang một bên, trầm ngâm một lát, cuối cùng cười tươi lộ hai má lúm đồng tiền:

"Bây giờ các bạn cùng lớp đều rất tốt với mình, mình cũng sẽ không để người khác có cơ hội bắt nạt mình như trước nữa."

"Ừ, mọi chuyện đều sẽ ổn. Chỉ có thứ hai vừa rồi là suýt lại gặp chuyện thôi."

"…"

Cô hơi sượng, thở dài nói: "Mình không nghĩ rằng Tô Bách Tình lại ghét mình đến vậy. Mình còn nghĩ cậu ấy khá tốt."

Nghe cô nói vậy, Quảng Dã nhìn về phía đêm đen ngoài cửa sổ:

"Trên đời này thiện ác khó phân. Đừng quá tin tưởng ai."

Tang Lê hơi nhíu mày, trong lòng mơ hồ: "Mình biết rồi.

"Trên thế giới này có ánh nắng nhưng luôn có những nơi mặt trời không chiếu đến. Cô ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào tia sáng còn sót lại trên bầu trời tối tăm, giọng nói nhẹ nhàng hòa vào gió:"Nhưng mẹ mình từng bảo mình hãy trở thành con đom đóm trong đêm đen. Dù bóng tối có đáng sợ thì mình cũng phải nỗ lực để tỏa sáng."

Cô khẽ mỉm cười: "Cho nên trên đời này dù có cái ác có nhiều đến mấy cũng phải có nhiều vẻ đẹp và sự ấm áp hơn nó.

"– Hai người ở lại phòng tập nhảy một lúc, trò chuyện không ngừng nghỉ. Bảy giờ tối, quản gia tới báo cho hai người gia sư đã đến. Thu hồi tâm tư, Tang Lê bước ra khỏi phòng tập nhảy, chàng trai đi theo sau cô. Khi đến phòng học, hai người gặp gia sư của mình, tên là Vu Thanh, cô mặc một chiếc váy dài, trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, đeo kính, trang nghiêm, lịch sự, dạy môn văn."Xin chào, cô là gia sư môn văn của hai em.

Tên cô là Vu Thanh."

Vu Thanh mỉm cười giới thiệu bản thân, Tang Lê ngoan ngoãn gật đầu và tự giới thiệu, sau đó cô quay lại nhìn Quảng Dã, cậu vẫn đang thờ ơ, cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu mới nói: "Quảng Dã.

"Trước khi Vu Thanh đến, cô giáo đã biết những thông tin cơ bản về hai người họ từ Tống Thịnh Lan, biết tính cách và tính khí của đại thiếu gia nên đã chuẩn bị tinh thần, điều này không có gì bất thường. Cô giáo mỉm cười chào đón họ:"Nào, chúng ta ngồi xuống đi, trước tiên cứ tán gẫu một chút."

Quản gia mang trà và bánh trái đến, Vu Thanh muốn trước tiên tìm hiểu tình hình học môn văn hiện tại của hai người, Tang Lê và Quảng Dã ngồi một hàng, Vu Thanh ngồi đối diện.

"Cho cô xem bài kiểm tra chất lượng thành phố của em được không?"

Tang Lê lấy bài từ trong cặp ra, Vu Thanh cầm lấy xem qua, hai mắt sáng lên, "Lần này có thể thi được 130 điểm là rất lợi hại đó, Tang Lê, thành thật mà nói với điểm số của em thì không cần học thêm nữa cũng được, em đã rất ưu tú rồi."

Tang Lê ngượng ngùng lắc đầu: "Em làm bài văn học hiện đại và thơ cổ không được ổn định lắm, có đôi khi điểm rất thấp."

"Hai phần à? Bình thường em thấy khó ở chỗ nào nhất?"

"Chỉ là năng lực tóm tắt của em chưa tốt…"

Tang Lê và Vu Thanh trò chuyện được tầm mười phút, Vu Thanh cũng nắm được tình hình cụ thể của Tang Lê, đưa ra một loạt phương án cải thiện các vấn đề hiện tại của cô:

"Chúng ta sẽ lấy việc củng cố và cải thiện làm chính, đặt trọng tâm vào những điểm yếu của em. Tang Lê xong rồi, giờ Quảng Dã, em cho cô xem bài thi …."

Tang Lê và Vu Thanh nhìn sang thì thấy Quảng Dã đang dựa vào lưng ghế, nhắm mắt ngủ say.

Hai người: "…"

Tang Lê lúng túng gọi cậu: "Quảng Dã——"

Cô dùng khuỷu tay chạm vào cậu, cậu tỉnh dậy và mở mắt ra, Vu Thanh thấy vậy, nhanh chóng mỉm cười, cũng không tức giận:

"Không sao đâu, bây giờ học năm cuối trung học khá mệt mỏi. Lúc này rất dễ buồn ngủ. Quảng Dã, em cho cô xem bài thi giữa kì môn văn của em được không? Thiếu niên xoa xoa gáy:"Em không cầm."

"Hả?"

"Ở trường."

Vu Thanh hiểu: "Em không mang về đúng không? Vậy em có muốn xem bài của Tang Lê sau đó nói cho cô biết về tình huống của em không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!