Chương 38: (Vô Đề)

Bị chai nước khoáng ném trúng, nụ cười ngạo mạn trên mặt Tô Bạch Tình cũng theo đó mà tan biến, cô ta hét lên thất thanh, mấy bạn học nữ xung quanh cũng hoảng sợ quay đầu lại nhìn thì thấy Quảng Dã.

Quảng Dã?!

Sao cậu lại ở đây!!!

Tô Bạch Tình thấy là cậu cũng sửng sốt. 

Nam sinh đi lại, đôi mắt đen nhìn về phía đám nữ sinh:

" Nào, nói tiếp đi

"Cậu nói nhẹ nhàng nhưng khí thế phát ra lại rất đáng sợ, những người này đều sợ Quảng Dã, giờ phút này lại càng xấu hổ không nói nên lời. Quảng Dã hướng tầm mắt về phía Tô Bạch Tình, đáy mắt lạnh băng:"Nói người khác là đồ quê mùa? Cậu có tiền thì ghê gớm quá nhỉ?"

Tô Bạch Tình thích Quảng Dã, không ngờ rằng cậu nghe được những lời mình vừa nói, lông mi run rẩy, hoảng loạn đến mức lắp bắp:

" Quảng Dã, mình cũng chỉ là nghe người khác nói vậy, thực ra mình chỉ nói đùa, không có ác ý…"

Lời của cô ta bị Quảng Dã cắt ngang:

"Ông đây con mẹ nó không điếc."

"……

"Mặt Tô Bạch Tình nhất thời căng cứng. Phía ngoài còn có một đám nam sinh đang đứng, nhìn đám nữ sinh chuyển từ bộ dáng chanh chua thành thế hèn nhát, Nhiếp Văn khoác vai Trương Bác Dương thở dài:"Bác Dương, tôi vừa nghe được một chuyện cười rất thú vị."

Trương Bác Dương: "Cái gì…chuyện cười gì thế?"

Nhiếp Văn liếc nhìn Tô Bạch Tình, khóe miệng nhếch lên, lớn tiếng nói:

"Tôi phát hiện thật sự có người nghĩ Tang Lê cần đi học lỏm, cậu thấy buồn cười không? Người nhà A Dã mà không có tiền phải đi học lỏm! Tôi đố các cậu còn bịa ra được chuyện này đấy."

Mấy nam sinh bên cạnh cũng bật cười, sắc mặt Tô Bạch Tình càng trắng bệch

"Tang Lê tuy hơi tiết kiệm khoản ăn mặc nhưng lại xinh đẹp, học giỏi, nhảy cũng giỏi. Tính tình thì tao nhã, dịu dàng lại tốt bụng. Chẳng trách lại nổi tiếng, phải không?"

Những người khác cũng phụ họa theo Nhiếp Văn: "Đúng rồi. Tang Lê quả thật rất ưu tú…"

Nhiếp Văn nói đùa:

"Nhưng có một số người tự coi mình là công chúa nhỏ, tâm tư lại đen tối, thích nói xấu sau lưng người khác, hết chế giễu giọng nói của người ta lại chê cười điện thoại di động của họ. Ở trong mắt người khác ai mới thật sự đáng bị chê cười chứ." 

"Ha ha ha ha...

"Những lời này không hề che giấu ý tứ, rõ ràng nhắm vào Tô Bạch Tình, mặt mũi của Tô Bạch Tình bị mất hết, cô ta nắm chặt lòng bàn tay, cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. Quảng Dã lạnh lùng nhìn cô ta, đôi môi mỏng thốt ra vài lời ngắn gọn:"Tôi không đánh con gái, nhưng nếu cậu là con trai, tôi nhất định sẽ đánh cậu.

"Tô Bạch Tình nghiến răng nghiến lợi, đôi môi đỏ mọng run rẩy. Im lặng một lúc, Quảng Dã liếc nhìn những người xung quanh:"Nếu còn dám nói hươu nói vượn về Tang Lê nữa, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí đâu.

"Quảng Dã nói xong ra ngoài, theo sau là một nhóm nam sinh. Bọn họ rời đi, đám nữ sinh xung quanh cũng xấu hổ nói:"Bạch Tinh à, mình có chút việc, mình đi trước nha."

"Bạch Tình, mình cũng đi đây…

"Mọi người nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại hai người Tô Bạch Tình và Cư Na. Cư Na nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Bạch Tình, rụt rè nói:"Bạch Tình, đừng khóc, đừng để những lời vừa rồi trong lòng."

Tô Bạch Tình đỏ mắt trừng cô ta một cái: "Người bị nói cũng không phải là cậu!"

Cư Na nghẹn ngào: "Mình chỉ đang an ủi cậu thôi mà? Sao cậu nổi giận với mình….

"Tô Bạch Tình nhớ tới lời nói vừa rồi của Quảng Dã, tức giận đạp chai nước khoáng trên mặt đất, bật khóc nức nở. Tại sao, có nhiều con trai thích Tang Lê như vậy rồi, giờ ngay cả Quảng Dã cũng che chở cô ta… Thấy cô ta như vậy, Trạm Thiên Tuyết bất đắc dĩ nói:"Bạch Tình, sau này chúng ta đừng nói về Tang Lê nữa, cậu ta cũng có làm gì đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!