Tang Lê với Dụ Niệm Niệm ở bên ngoài phòng học xem họ học suốt cả tiếng đồng hồ, cho đến khi các học sinh bên trong tự do luyện tập hai người mới rời đi.
Ra khỏi câu lạc bộ, Dụ Niệm Niệm hỏi Tang Lê cảm thấy thế nào, Tang Lê rất chắc chắn gật gật đầu:
"Cảm thấy vị giáo viên đó dạy rất tốt, nếu có thể học ở đó nhất định thu hoạch được không ít đâu."
Dụ Niệm Niệm thở dài, "Lê Lê, tiếc là mình bây giờ không còn học vũ đạo ở Thịnh An nữa rồi, nếu mà mình vẫn học ở đó có khi mình có thể đưa cậu vào đó tập luyện cùng rồi."
"Không sao đâu, dù sao mình cũng không đăng kí học," Tang Lê cong mắt cười nhẹ, "Có thể cảm nhận một chút không khí lớp học đó mình cũng thấy rất vui rồi."
"Lê Lê, trước đây cậu cũng học múa nhỉ?"
"Ừm, mẹ mình rất ủng hộ mình học múa.
"Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô muốn làm gì, Tang Tĩnh luôn hết mực nghe theo, nếu mẹ cô vẫn còn, khẳng định bây giờ vẫn muốn cô tiếp tục học múa. Dụ Niệm Niệm không hiểu rõ sự tình,"Vậy sao bây giờ dì lại không cho cậu học nữa?"
"Mẹ mình…mẹ mình không phải là không cho, là do mình cảm thấy phí học và thi nghệ thuật quá đắt, vẫn nên để múa thành sở thích thì hơn."
Dụ Niệm Niệm khoác lấy tay Tang Lê: "Không sao đâu, dù sao thì Lê Lê nhà chúng ta học giỏi như vậy, sau này nhất định sẽ đậu được trường đại học danh tiếng, mà cũng chả nói trước được tương lai nhỉ, nói không chừng cậu lại có cơ hội trở thành vũ công thì sao.
"Tang Lê nghe xong chỉ biết mỉm cười, đây đương nhiên là mơ ước của cô mà. Đi thẳng dọc theo ven đường phố, Dụ Niệm Niệm vừa đi vừa nhảy nhót:"Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Không dễ dàng gì mới qua kì thi giữa kì, phải xõa mới được!"
Tang Lê cười, "Cậu muốn đi đâu, mình đi với cậu."
"Ok luôn! Thế chúng mình lên phía trước dạo phố nha…"
–
Cuối cùng Tang Lê với Dụ Niệm Niệm đến một trung tâm thương mại gần đó.
Đến trung tâm thương mại, Tang Lê quyết định mua cho bà ngoại Liên Vũ Châu một ít đồ dùng hàng ngày, sau đó lại chọn mua cho Từ Hiểu một sợi dây chuyền bạc để chuẩn bị cho sinh nhật của cô ấy, vì tháng sau là đến sinh nhật Từ Hiểu.
Hai người lượn lờ đến buổi chiều, hơn ba giờ chiều, mẹ của Dụ Niệm Niệm gọi đến bảo cô nên về nhà làm bài tập về nhà thôi, Dụ Niệm Niệm rời đi, Tang lê cũng về nhà luôn.
Về đến nhà, Tang Lê không vội làm bài tập luôn mà dọn dẹp lại phòng, đẩy hết những đồ lỉnh kỉnh vào một góc đề tạo một khoảng trống nhỏ sau đó bắt đầu tự luyện múa.
Cô nhớ lại những động tác mà hôm nay đứng bên ngoài phòng học nhảy nhìn thầy dạy các bạn, cố gắng sao chép lại y nguyên.
Xoạc chân, cong eo, đá chân, xoay vòng…….
Không gian hoạt động trong phòng có phần chật hẹp, qua một lúc Tang Lê chuyển mình xoay người một cái, không cẩn thận đá đầu gối chân trái vào góc bàn, làm cô đau nhói.
"Ui da….
"Cô vội vàng bám lấy góc bàn, tầm mắt hướng lên nhìn về phía cửa phòng, không ngờ lại nhìn thấy Quảng Dã đang đứng đó nhìn cô. Người này sao lại ở đây???! Cô chấn động không kịp nói gì thì đã nhìn thấy nam sinh cau mày bước vào,"Chân không sao chứ?"
"Không sao….."
Cậu cụp mặt nhìn xuống chân cô, không hiểu sao lúc này tai của Tang Lê lại đỏ lên một cách khó hiểu, cô vội rụt chân lại phía sau, âm thanh mềm nhẹ như bông lên tiếng: "Không sao thật mà, chỉ lỡ đụng trúng chút thôi."
Cậu đảo mặt qua quét cả căn phòng một lượt, "Đừng múa trong phòng nữa, nếu muốn tập múa thì xuống phòng tập thể dục trước đây ở dưới tầng đi."
"Không cần đâu, mình chỉ tuỳ tiện luyện chút thôi.
"Căn phòng đó mỗi lần muốn luyện tập sẽ phải chuyển đồ xuống rất bất tiện, mà đôi khi Tống Thịnh Lan cũng sẽ xuống đó luyện tập thể dục, cô đến đó tập múa cũng không tiện lắm. Tang Lê ngẩng đầu nhìn Quảng Dã,"Cậu tìm mình có chuyện gì sao…."
"Mẹ tôi bảo cậu có rảnh thì lên phòng gặp bà ấy, bà ấy có chuyện tìm cậu.
"Vừa nãy khi Quảng Dã đến phòng tìm Tang Lê, lại nhìn thấy cô đang rất chăm chú luyện vũ đạo nhất thời không muốn lên tiếng làm phiền. Tang Lê gật đầu đồng ý. Quảng Dã bật chợt nhìn sang Tang Lê, thuận miệng hỏi:"Hôm nay đến lớp học vũ đạo chơi có vui không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!