Chương 34: (Vô Đề)

Vào buổi chiều, mặt trời cũng dần ló ra khỏi những đám mây, sắc trời trong xanh hơn hẳn buổi sáng.

Ánh nắng xuyên qua những kẽ hở của cây cổ thụ, dòng suối trước mắt cũng lấp lánh ánh sáng, chiếc bè tre phía trên đang di chuyển lại tạo nên từng lớp sóng.

Nhìn khung cảnh yên bình phía xa, tâm trạng của Tang Lê cũng dần ổn định lại. 

Hồi nãy nói chuyện với Quế Tú Viện, chắc bà ta cũng không ngờ đến thái độ của cô lại kiên quyết như thế, tức giận đến mức còn không ngừng nhắn tin chửi mắng cô như thể làm vậy sẽ khiến Tang Lê sợ hãi và thỏa hiệp.

Không cần đoán cũng biết, nếu cô đồng ý với yêu cầu của bà ta, Quế Tú Viện nhất định sẽ thay đổi thái độ ngay lập tức, chắc còn khen cô là người biết điều và hiếu thảo nữa chứ.

Tang Lê đã chung sống với bà ta nhiều năm, sao không biết con người bà ta như thế nào, cô sớm đã hiểu rõ rồi.

Vì thế, Tang Lê tắt nguồn điện thoại luôn, tránh bị bà ta gọi điện làm phiền lần nữa.

Điều chỉnh hơi thở, Tang Lê đè nén những uất ức nơi đáy lòng, liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy Quảng Dã đang đứng trên một tấm kính cách đó không xa.

Thân hình cao lớn của chàng trai đang dựa vào lan can hút thuốc, đường nét khuôn mặt cậu giờ phút này được phác thảo rất rõ nét, những ánh nắng xuyên qua kẽ lá lốm đốm chiếu lên người Quảng Dã.

Có vẻ như cậu đang đợi cô.

Vừa rồi, khoảnh khắc xấu hổ nhất của Tang Lê đã bị Quảng Dã bắt gặp, nhưng cậu không nói gì, thậm chí còn rất tự giác đứng ra xa để không làm phiền cô ổn định tâm trạng của mình.

Câu nói "Tôi ở đây

"của cậu cứ mãi quanh quẩn trong đầu Tang Lê. Trái tim như có thứ gì vừa chạy qua, khẽ rung lên. Tang Lê bước về phía Quảng Dã, không ngờ lại nhìn thấy một cô gái lạ mặt tiến đến:"Cậu thật là đẹp trai quá đi! Cậu đến chơi một mình sao? Có muốn đi chơi cùng mình không?

Mình ngắm cậu rất lâu rồi, hay là cậu cho tôi xin số điện thoại đi!

"Chàng trai này đúng là lúc nào cũng thu hút người khác mà… Tang Lê dừng bước, không dám tiến lại đó. Đúng lúc này, Quảng Dã cũng nhìn lên, cậu nhanh chóng đứng dậy, dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, nói với cô gái kia bằng một giọng lạnh lùng:"Tôi không có điện thoại.

"Cô gái kia nhìn theo ánh mắt của Quảng Dã, thấy Tang Lê lập tức hiểu ra, xấu hổ chạy đi. Quảng Dã đi tới trước mặt Tang Lê, nhìn cô hỏi:"Cậu xảy chuyện gì à?"

Cô lắc đầu: "Xin lỗi, khiến các cậu phải đợi lâu rồi."

"Bọn họ vừa đến phố ăn vặt rồi.

"Tang Lê gửi tin nhắn vào trong nhóm thông báo cho mọi người rằng mình không sao. Quảng Dã thấy chóp mũi và hốc mắt cô vẫn còn hơi đỏ, rõ ràng là đang rất buồn. Ánh mắt tối lại, cậu đưa cho Tang Lê chai đồ uống mình vừa mua:"Cậu uống chút nước đi."

Tang Lê nhìn chai nước, cảm ơn Quảng Dã rồi nhận lấy, ngửa cổ uống vài ngụm làm dịu bớt cơn khát.

Dụ Niệm Niệm cũng nhắn lại trong nhóm là bọn họ sắp mua đồ xong rồi, bây giờ sẽ quay về.

Hai người đợi ở đó, Tang Lê không nói gì. Bỗng có tiếng chim yếu ớt lọt vào tai khiến cô không khỏi chú ý. Nhìn xung quanh, Tang Lê phát hiện một con chim đang thoi thóp trên mặt đất cạnh sườn đồi, chú chim với bộ lông màu vàng xen với màu xanh nhạt, thoạt nhìn sẽ nghĩ đó là một con vẹt.

Sau khi chắc chắn âm thanh mà mình nghe thấy phát ra từ đó, Tang Lê quay sang hỏi Quảng Dã: "Con chim kia là đang bị thương sao?"

Quảng Dã nhìn theo ánh mắt cô: "Có lẽ là vậy."

"Hình như nó không bay được nữa."

Quảng Dã cởi túi đưa cho Tang Lê, tự mình đi qua: "Cậu ngồi đây, tôi qua đó xem sao."

"Này, cậu nhớ chú ý an toàn nhé!"

Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã chui qua lan can, vững vàng nhảy xuống chỗ đất. Sau khi kiểm tra một lượt, cậu mang con chim trở lại: "Đây là một con vẹt đuôi dài, chắc là bị các loài vật khác tấn công nên phần cánh đã bị thương và chảy máu, cần phải được sơ cứu."

"Nhưng chúng ta không có đồ để băng bó, phải làm sao đây?"

"Cậu đi tìm cho tôi vài cành cây với mấy nhánh cây thân leo là được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!