Ăn tổ yến xong, Tang Lê trở về phòng tắm rửa rồi bắt đầu làm bài tập.
Thật ra, Tang Lê có một bí quyết học tập rất tốt. Cô có thể làm xong bài tập nhanh hơn so với các bạn học khác, mà cô cũng đã làm được một nửa trước đại hội thể thao nên phần còn lại đối với cô rất dễ dàng, chỉ trong chốc lát đã xong.
Thấy bài tập đã gần hoàn thành, Tang Lê quyết định đi ngủ sớm để nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có sức đi chơi.
Ngày hôm sau, ánh bình minh đã bị những đám mây đen che khuất, sắc trời âm u.
Bây giờ Vân Lăng đã vào thu, nhiệt độ cũng mát mẻ hơn rất nhiều.
Tang Lê nghe tiếng chuông báo thức thì uể oải thức dậy, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ bước vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, Tang Lê vệ sinh cá nhân xong xuôi thì nhận được tin nhắn của Dụ Niệm Niệm trong nhóm chat: [Mọi người dậy chưa?
Mau dậy thôi đừng có nằm ì ở trên giường nữa.]
Lữ Nguyệt: [Dậy thôi nào.]
Trương Bác Dương tiếp lời: [Dậy rồi đây, tôi đang ăn sáng rồi.]
Nhiếp Văn vẫn còn ngái ngủ: [Tôi còn chưa tỉnh nữa, các cậu đừng làm ồn.]
Dụ Niệm Niệm: [Nhiếp Văn cậu có dậy không thì bảo? Cậu có tin mình đánh cậu không hả?]
Tang Lê cũng thả vào nhóm vài icon cảm xúc rồi xuống tầng ăn sáng.
Tang Lê đang ăn sáng thì nhìn thấy tin nhắn của Nhiếp Văn gửi đến: [A Dã đâu rồi? Có khi nào cậu ấy còn đang ngủ không?
Tang Lê à, cậu ấy sẽ không cho chúng ta leo cây chứ? ]
Chắc là không đâu, tối qua cậu còn nói với Tống Thịnh Lan là hôm nay sẽ ra ngoài đi chơi cùng họ mà.
Cô đi hỏi quản gia thì ông ấy bảo là không rõ: "Tôi chưa lên gọi cậu chủ dậy, có lẽ cậu ấy còn đang ngủ."
Nhiếp Văn: [Tang Lê à, cậu phải lên gọi cậu ấy dậy đi thôi.]
Ăn xong bữa sáng, Tang Lê hướng ánh mắt về phía tầng trên, không thấy bóng dáng của Quảng Dã nên đành phải lên gọi.
Người này đêm qua thức khuya, chắc bây giờ còn đang ngủ bù.
Đi lên tầng bốn, Tang Lê nhìn xung quanh. Ký ức lần trước đi nhầm phòng lại hiện lên trong đầu cô, khiến cô muốn bỏ đi.
Nhưng nếu cậu còn đang ngủ thật cô cũng không muốn gọi to. Nhỡ Quảng Dã tỉnh dậy lại nổi giận với cô thì sao?
Bước đến trước phòng Quảng Dã, hai tay lo lắng đến nắm chặt vào nhau, đưa lên hạ xuống mãi mới quyết định gõ cửa. Nhưng còn chưa kịp chạm vào cánh cửa thì phòng cuối cùng trên hành lang bị đẩy ra.
Nam sinh bước ra.
Trên cổ cậu còn đang quấn chiếc khăn tắm, quần áo dính chặt vào người, chiếc cằm nghiêm nghị đầy mồ hôi, tỏa ra thứ hoóc môn mạnh mẽ trong hơi thở.
Quảng Dã ngước lên thì thấy Tang Lê đứng đó bèn đi tới.
Cậu đã dậy rồi.
Tang Lê kinh ngạc khi thấy Quảng Dã đang bước về phía mình: "Bọn mình nhắn tin cho cậu trong nhóm nhưng không thấy câu trả lời, tưởng cậu còn ngủ nên mới lên gọi."
"Tôi đã dậy từ lâu rồi. Tôi đi tập thể dục thôi."
Thật ra, đêm qua cậu không ngủ được mấy, khoảng sáu giờ sáng đã thức dậy và đi tập thể dục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!