Khi Lư Hạ Dương nghe thấy những lời Quảng Dã nói và nhìn thấy vẻ mặt lười biếng và kiêu ngạo của cậu, cậu ta đột nhiên cảm thấy nghẹn ứ họng, chẳng thể nào thốt ra một lời nào nữa.
Không khí giữa ba người bọn họ đột nhiên giống như đang có một đợt sóng ngầm chạy qua trong lòng.
Chỉ có Tang Lê là không chú ý tới, cô nhìn Quảng Dã, nhẹ nhàng cất giọng: "Mình biết rồi, vậy mình đi trước nhé.
"Tang Lê rời đi, không lâu sau Lư Hạ Dương cũng đi theo. Một lúc sau, Quảng Dã cụp mắt xuống, quay người trở về phòng. Cửa phòng bao bị đẩy ra, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương ngẩng đầu lên thì thấy được Quảng Dã đã quay lại. Thiếu niên đi tới ngồi xuống ghế, dang rộng đôi chân dài, toàn thân thoang thoảng mùi thuốc lá, Nhiếp Văn ngậm miếng sườn cừu trong miệng, kinh ngạc rót đầy rượu:"Cậu bị làm sao vậy?
Tự nhiên đang ăn mà cậu lại bỏ ra ngoài hút thuốc."
Quảng Dã tựa lưng vào ghế, ném hộp thuốc lá và bật lửa lên bàn, giọng điệu không chút cảm xúc nói: "Ra ngoài hít thở không khí một chút."
Nhiếp Văn đẩy đồ ăn lại trước mặt cậu:
"Sao vậy? Bữa tối hôm nay tôi cũng không nhìn thấy cậu động đũa, nhanh ăn thử một chút đi, còn có món cua cay dành cho cậu đây, món sườn cừu này cũng rất ngon này. Phải không? Trương Bác Dương?"
Trương Bác Dương cũng nhanh chóng phối hợp gật đầu và nghiêm túc giới thiệu:
"Ừm ờ phải rồi, tôi… tôi mới vừa tìm ra cách ăn mới đây. Tôi đã xé sườn cừu và cho chúng vào… vào món bánh burrito này. Chúng có vị vô… vô cùng thơm luôn."
Nhiếp Văn cũng theo đà phụ họa chứng minh: "Chỉ riêng món sườn cừu thôi đã ngon lắm rồi, có thể thêm chút thịt bò viên và dưa chuột thái sợi, chắc chắn chỉ cần cắn một miếng là ngon đến tận thiên đường luôn."
"Ê này này, cái tên muỗi kia…cậu ta đúng là biết cách ăn quá mà."
"Cũng không hẳn là vậy mà! Còn cậu thấy sao hả A Dã?"
Quảng Dã ở bên cạnh nhìn hai người, xoa xoa tai, tùy tiện đáp lại: "Ừm, tôi cảm thấy hình như tất cả IQ của cậu ta đều dùng vào việc ăn uống hết rồi."
Hai người: "…"
Nhiếp Văn tức giận đưa cho Quảng Dã một ít đồ ăn: "Cậu mau ăn đồ của cậu đi.
"Sau khi dùng bữa xong, người phục vụ bưng ra một đĩa bánh nước cốt dừa, mọi người nhấc đũa vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Quảng Dã đột nhiên nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó như đang nghĩ suy, đôi mắt đen sâu thẳm. Vài giây sau, cậu đưa tay lấy hộp thuốc lá và điện thoại di động trên bàn, Nhiếp Văn kinh ngạc:"Cậu lại đi đâu nữa?"
Cậu đeo túi vào, đôi mắt đen hun hút:
"Tôi đi đây, các cậu cứ ăn đi."
Nhìn thấy cậu ta rời đi, Trương Bác Dương và Nhiếp Văn đưa mắt nhìn nhau: "A Dã sao thế? Tâm trạng cậu ấy không được tốt à?"
"Không biết nữa, cái người này hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi sao…
"– Sau khi thông báo cho thầy Bạch Nam một tiếng, Quảng Dã rời khỏi nhà hàng. Bên ngoài trời sẩm tối, trên đường cũng tấp nập học sinh tan học về nhà, nhưng cũng không còn quá ồn ào náo nhiệt vì hầu hết học sinh nội trú đã về nhà từ hôm tối thứ sáu cả rồi. Trên con đường phía trước, một bà cụ khom lưng ngồi dưới ngọn đèn đường, trước mặt là hai chiếc thúng tre, rao to lên bán hàng. Quảng Dã đi tới, bà cụ thấy cậu nhìn quen mắt, mỉm cười hiền lành chào hàng cậu, cậu ngồi xổm xuống, nhìn vào trong giỏ:"Cháu chào bà, hôm nay còn lại bao nhiêu quả cam thế?"
Bà cụ cười nhỏ giọng trả lời cậu: "Hôm nay bán được nhiều lắm, chỉ còn lại khoảng mười quả thôi, chắc là không bán được nữa rồi, cháu muốn ăn thì bà sẽ cho cháu."
"Không ạ, bà cứ để cháu trả tiền. Cháu mua hết cho bà."
Bà cụ vội vàng xua tay bảo không cần đưa tiền nhưng Quảng Dã đã móc ví ra, lấy một tờ tiền nhét thẳng vào chiếc giỏ đựng tiền, bà cụ đành phải giúp cậu gói cam.
Cùng lúc đó bà cũng nhanh tay lấy thêm mấy trái ổi trong giỏ bỏ vào cạnh túi cam luôn cho cậu, "Đây là ổi bà trồng ở tận trên núi, bà cho con một ít, con về ăn thử xem có ngọt không nha."
"Dạ được ạ, con về sẽ nếm thử."
Mang theo túi cam, Quảng Dã bước tới chỗ xe máy, đội mũ bảo hiểm, lên xe cắm chìa khóa vào ổ.
Cậu ngước mắt nhìn về con đường phía trước.
Sau vài giây, cậu hạ mí mắt xuống và khởi động xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!