Chương 3: (Vô Đề)

Tang Lê cảm thấy giọng nói có phần quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên thì người kia đích thị là nhị thế tổ(*) của nhà họ Quảng.

(*) Nhị thế tổ () là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Ở trên du thuyền gặp một lần, bây giờ lại một lần nữa.

Cô là đang có thù oán gì với nước vậy, hay cô đang có thù oán với cậu…

Tang Lê ho khan, không thể nói nên lời, Quảng Dã nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vời khi cô rơi xuống nước vừa rồi, cười nhạo: "Có mỗi vậy mà cũng đã ngã xuống, mẹ cậu không dặn cậu phải đi cẩn thận khi ở bên hồ bơi sao?

"??? Người này thế mà còn chế nhạo cô, Tang Lê tức đến sôi máu:"Nếu không phải do cậu lẳng lặng đứng đó không nói một tiếng, tôi sẽ ngã chắc?

"Quảng Dã bật cười, nghịch chiếc bật lửa trên tay, nhìn với phía cô:"Làm sao, theo ý của cậu là tôi phải báo cáo với cậu bất cứ nơi nào tôi đứng ở trong nhà của tôi à?" 

"…

"Nhưng rõ ràng là cậu cố ý … Quảng Dã thấy cô lại im lặng, sự kiên nhẫn của cậu không còn bao nhiêu:"Nói chuyện, cậu từ đâu đến?"

Tang Lê còn chưa kịp trả lời, một giọng nữ trung niên đã chen vào:

"Tiểu Dã, con nói chuyện với khách kiểu gì vậy?!

"Nghe được động tĩnh, Tống Thịnh Lan từ trong nhà đi ra. Bà trừng mắt nhìn Quảng Dã, rồi vội vàng bước đến chỗ Tang Lê và hỏi han:"Lê Lê, cháu không sao chứ?" 

"Cháu không sao đâu ạ…"

"Xin lỗi, đây là con trai dì, nó không biết hôm nay cháu đến đây."

Bà lấy khăn tắm choàng lên người Tang Lê, không nói nên lời với Quảng Dã: "Cái gì mà từ đâu đến, con bé tên là Tang Lê, con bé là con gái của bạn mẹ, và con bé sẽ ở nhà chúng ta trong một thời gian dài." 

"Mẹ đưa người lạ về nhà mà không nói tiếng nào với con, vậy mà còn nói con hiểu lầm?"

"Ai bảo mỗi ngày con đều rong chơi ở bên ngoài, buổi tối về nhà thì không thấy mặt mũi đâu, tối nay mẹ định gọi con trở về ăn cơm để giới thiệu với con, nhưng con có về không?

"Tống Thịnh Lan nhìn cả người Tang Lê ướt sũng, bất lực khiển trách cậu:"Dù sao thì, sao con lại cố ý dọa người ta chứ?

Lỡ như con bé rơi xuống nước rồi xảy ra chuyện bất trắc gì thì sao?"

Quảng Dã cười khẽ: "Vậy thì phải trách bản thân cậu ta nhát gan, thấy con thì như gặp quỷ nên nhảy vội xuống nước, chả liên quan gì đến con cả.

"Tang Lê: … Tống Thịnh Lan trở nên tức giận:"Con không thể nói chuyện dễ nghe hơn được hả?"

Quảng Dã: "Con buồn ngủ, con về phòng đay."

Tống Thịnh Lan gọi cậu: "Thật bất lịch sự, không biết chào hỏi ai hả?!

"Cậu đút hai tay vào túi và thản nhiên đi ngang qua Tang Lê. Hơi thở thơm mát của bạc hà xen lẫn cảm giác ngột ngạt ùa vào như một cơn gió mùa hè nóng nực, giọng điệu lạnh lùng của cậu rơi xuống đỉnh đầu cô—"Xin chào, tôi tên là Quảng Dã, rất vui được làm quen, xin hãy quan tâm đến tôi nhiều hơn.

"Đó rõ ràng là một từ rất lịch sự. Nhưng rơi vào mồm anh thì lại được bộc phát một cách kiêu ngạo. Lông mi Tang Lê run lên, đầu ngón tay cầm khăn tắm khẽ run theo. Khi chàng thiếu niên rời đi, Tống Thịnh Lan tức giận đến mức chỉ có thể chăm sóc cho Tang Lê trước:"Lê Lê, cháu đi tắm trước đi."

Tang Lê cụp mắt xuống: "Vâng…

"Sau khi Tang Lê trở lại phòng, Tống Thịnh Lan đi lên tầng. Gõ cửa một căn phòng ngủ, căn phòng là một mảng màu xám trắng đơn điệu, Quảng Dã đang chuẩn bị đi vào phòng tắm với bộ quần áo để thay."Bây giờ mẹ không thể quản lý nổi con nữa rồi, phải không?

"—— Đã đến lúc tính sổ. Giọng nói của Tống Thịnh Lan nghiêm túc vài phần, như là thật sự tức giận, Quảng Dã dừng bước, lười biếng dựa vào trên tường:"Không dám, mẫu hậu đại nhân có gì muốn nhắc nhở ạ?"

Tống Thịnh Lan đi đến trước mặt cậu, bất đắc dĩ mà quở trách: "Con tự nhìn lại bản thân đi, đối với con gái mà con cũng giở cái tính cách khó chịu này ra à, có biết lịch sự là gì không?"

"Thế nào mới là lịch sự ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!