Chương 29: (Vô Đề)

Quảng Dã bắt gặp đôi mắt hình quả hạnh với hàng mi rung rinh của cô đang nhìn cậu, giật mình quay mắt đi, kìm nén nhịp tim thất thường của mình, cậu trả lời cô bằng giọng khàn khàn:

"Nhảy theo bản chỉnh sửa của cậu đi."

"Được sao!"

Tang Lê chạy đi lấy một bình nước uống xong thì nghe thấy Quảng Dã hỏi: "Cậu có ý kiến ​​gì về các động tác biểu diễn của sáu người kia không?"

Cô sửng sốt một lúc, sau đó Quảng Dã nói: "Bởi vì các cậu sẽ phải hợp tác với nhau. Tôi không biết nhiều về nhảy múa, nên nếu cậu có ý tưởng gì thì có thể nói với tôi."

Cô trầm ngâm vài giây rồi nói: "Thật ra, các động tác của cậu rất đẹp và rất sáng tạo, nhưng mình cảm thấy cũng cần thay đổi một số chỗ cơ bản, để mình suy nghĩ chút nhé."

"Không vội, cứ từ từ suy nghĩ."

Tang Lê gật đầu, nhìn màn hình điện thoại im ắng, Quảng Dã im lặng, bất chợt lúc này bầu không khí im lặng khiến cho hai con người có chút không được tự nhiên, Tang Lê phá vỡ sự im lặng nói:

"Vậy, mình sẽ ở lại luyện tập thêm lúc nữa."

"Cậu cứ luyện tập đi, tôi lên tầng."

Sau khi Quảng Dã rời đi, Tang Lê ngồi khoanh chân trên mặt đất, dần dần tỉnh táo lại.

Tại sao cô lại bị người này giao nhiệm vụ một cách khó hiểu…

Thôi bỏ đi, coi như là vì cả lớp vậy…

Cô thở dài và chống cằm xem video.

Bên ngoài, Quảng Dã im lặng nhìn cô gái với mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, vài giây sau cậu mới thu hồi ánh mắt bước vào thang máy.

Buổi tối, Tang Lê ở lại phòng tập đến chín giờ.

Khoảng bảy giờ ngày hôm sau, cô tỉnh dậy, xuống tầng ăn sáng, gặp dì Tống cũng ở đó, hai người trò chuyện. Một lúc sau, Quảng Dã xuống tầng, dì Tống liền gọi cậu qua ăn sáng.

Chàng trai đi vào phòng ăn, kéo ghế lười biếng ngồi xuống, lông mày đen nhánh mang theo vẻ ngái ngủ, dì Tống khó hiểu nói: "Buổi tối con không thể đi ngủ sớm hơn được sao?"

Cậu xoa xoa lông mày nói: "Tối qua con thức để thiết kế lễ khai mạc cho hội thể thao.

"Vào ngày khai mạc, mỗi người cầm một tấm biển có một vị trí khác nhau, mỗi người phải biết chính xác mình sẽ đi đâu, dừng lại ở đâu, tất cả đều phụ thuộc vào việc Quảng Dã xác định được vị trí chuẩn của họ lúc này. Quảng Dã nhấp một ngụm sữa đậu nành, ngẩng đầu nhìn Tang Lê và hỏi cô có ý kiến ​​gì về việc thay đổi điệu nhảy không, Tang Lê gật đầu. Vì vậy, sau bữa sáng, cô đến phòng tập thể dục và nhảy cho Quảng Dã xem."Mình nghĩ sự thay đổi này sẽ tốt hơn, cũng không khó khăn lắm. Họ có thể chấp nhận được, cậu nghĩ sao?

"Mặc dù Quảng Dã không biết nhảy nhưng nhìn cách cô trau chuốt các động tác rõ ràng đã thể hiện cô là một người vô cùng xuất sắc. Quảng Dã đi lấy chân máy, Tang Lê ngạc nhiên hỏi cậu muốn làm gì, Quảng Dã đặt điện thoại xuống nói:"Quay video."

"Hả?!"

Cậu bất lực nhìn cô: "Nếu cậu không ghi lại và gửi cho họ thì làm sao họ có thể luyện tập được?"

Đúng nhỉ……

Tang Lê nhảy vài lần trước máy quay rồi chọn ra bài hay nhất sau đó Quảng Dã gửi cho nhóm: [Tang Lê đã điều chỉnh một chút động tác của mọi người, mọi người hãy dành thời gian luyện tập vào cuối tuần nhé.]

Một lúc sau, Dụ Niệm Niệm nhảy ra: [!!

Lê Lê, đẹp quá! Cậu nhảy tốt quá!]

Những người khác cũng khen ngợi: [Thật tuyệt vời. Khi tôi nhìn thấy Tang Lê nhảy, tôi cảm thấy chân tay mình không được phù hợp cho lắm.]

[+1]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!