"…"
Ốc Thiệu Huy lập tức thành thật nói: "Yên tâm, được rồi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới cậu."
Một bên có người cười nói: "Yên tâm, Ốc Tử. Bạn học Tang Lê có vẻ dịu dàng, chỉ cần tấn công mạnh mẽ, nhất định có thể theo đuổi được."
Đi đến sân chơi, Nhiếp Văn cười vòng tay khoác vai Quảng Dã:
"A Dã, cậu cảm thấy Ốc Tử có thể thành công cưa đổ Tang Lê không? Sao tôi lại có cảm giác cậu ta sẽ khiến Tang Lê chướng mắt chứ không thể thích nổi ấy?"
Quảng Dã vừa nghịch chiếc bật lửa trên tay vừa nói:
"Cũng có khả năng sẽ thích."
Cậu ấy nói thêm: "Nếu cậu ấy bị mù."
"…
"Không hổ là Quảng Dã. Cả đám đi đến sân chơi, phía Ốc Thiệu Huy đi chơi bóng, chỉ còn lại ba thành viên lớp 8 đi về phía khán đài, Dụ Niệm Niệm và Tang Lê vừa tới đã nhìn thấy bọn họ:"Ốc Thiệu Huy xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu ta nói mình bị say nắng, bảo Lê Lê đi cùng đến phòng y tế?"
Tang Lê cũng nhìn sang, Nhiếp Văn nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của Tang Lê, trong lòng thở dài, Ốc Thiệu Huy này đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nắm chặt tay ho khan vài tiếng, nén cười nói:
"Đừng lo lắng cho cậu ta làm gì. Tên đó ngày nào chẳng có bệnh."
Hai cô gái đi đến sân chơi, Dụ Niệm Niệm nhỏ giọng nói với Tang Lê:
"Lê Lê, mình cảm thấy Ốc Thiệu Huy đó nhất định có ý gì với cậu! Nhiếp Văn kia rõ ràng là muốn giấu điều gì mà."
Tang Lê nhanh chóng phủ nhận: "Đừng nói bậy, mình thậm chí còn không biết cậu ấy."
"Cậu không biết cậu ta, nhưng Ốc Thiệu Huy đã từng gặp cậu rồi thì sao." Dụ Niệm Niệm dựa vào bàn, cười ngốc nghếch với Tang Lê,
"Với cả Lê Lê, cậu xinh đẹp dễ thương như vậy, thích thì có gì sai? Nếu mình mà là con trai, mình cũng sẽ thích cậu."
Tang Lê gõ nhẹ vào đầu cô, không thương tiếc dập tắt lời nhảm nhí của cô: "Lại chuẩn bị nói vớ vẩn đấy."
"Á, mình nói thật mà…"
Tang Lê không để ý mấy lời Dụ Niệm Niệm nói, dù sao ở giai đoạn này, cô sẽ chỉ tập trung vào việc học, không nghĩ đến chuyện khác.
Trên khán đài, Quảng Dã dõi mắt nhìn Tang Lê.
Mái tóc đuôi ngựa của cô gái che đi chiếc gáy thon dài trắng nõn, ánh nắng bên ngoài như mạ bột vàng lên người cô, thật là một cảnh đẹp động lòng.
Sau vài giây, cậu nhìn đi nơi khác và bước đến sân chơi.
Rất nhanh, các thành viên của nhóm diễn tập đã tập chung lại, Trước tiên, Quảng Dã đã gửi một video trong nhóm chat mà cậu đã chỉnh sửa trước đó.
Sáu người trong số họ có nhiệm vụ cầm cờ biểu diễn, Tang Lê sẽ múa cờ bên cạnh để phối hợp biểu diễn, trước tiên Quảng Dã giải thích nội dung chung cơ bản, sau đó phân công vai trò cho từng người, cậu làm việc rất hiệu quả và quyết đoán, mỗi người đều bất giác nghe theo và đảm nhận nhiệm vụ.
Bởi vì ba người trong số sáu người phải đi xe về nhà nên tỏ ý muốn luyện tập trước, Quảng Dã nhìn sang Tang Lê, Tang Lê nói: "Không sao đâu, các cậu tập trước đi, mình không vội."
"Vậy hoạt động của cậu sẽ được thêm vào sau cùng."
Quảng Dã nói.
"Được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!