Chương 27: (Vô Đề)

Quảng Dã nói xong, Nhiếp Văn lập tức hét lên:

"Hả, cậu nghiêm túc đấy à?

"Quảng Dã vốn không phải là người thích khoe khoang, từ khi còn nhỏ, dù là chơi thể thao hay là các thể loại game, dù khó đến đâu, chỉ cần cậu thích thì mục tiêu muốn đạt đến đâu đều là trong tầm với của cậu hết. Chưa từng thất bại."Vậy, cậu… cậu có ý định lên kế hoạch rồi phải không?

"Trương Bác Dương hỏi, Tang Lê bất ngờ ngẩng đầu nhìn Quảng Dã, cô cũng có chút tò mò về chuyện đó. Sẽ thế nào nếu cậu thực sự nghiêm túc… Lúc này ông chủ bưng bún lên, mấy người cũng ngừng nói chuyện, tất cả đều đã đói meo cả rồi. Mọi người bắt đầu ngồi ăn, nhưng Quảng Dã lại không động đũa, bắt chéo chân, lướt điện thoại như đang tìm kiếm điều gì đó. Trong cửa hàng có rất nhiều cô gái nhìn về phía cậu, hưng phấn thì thầm, Dụ Niệm Niệm chú ý:"Mình cảm giác như có rất nhiều người đang nhìn chúng ta."

Nhiếp Văn cười:

"Tập dần cho quen đi, bọn tôi với A Dã đi ăn cơm lúc nào cũng là như thế này, cảm giác như bị hàng nghìn đôi mắt đang theo dõi vậy. Có lần bọn tôi đang ăn ở căng tin vào buổi trưa, có một nữ sinh năm nhất cấp ba chạy tới, hỏi A Dã học lớp mấy."

"Ồ, rồi sau đó sao?"

"Còn sao nữa? Lúc đó A Dã liếc nhìn cô bé, lạnh lùng hỏi: "Tôi quen cậu à?" Vẻ mặt lạnh lùng như tảng băng trôi, nói xong liền trực tiếp rời đi."

Với tính tình nóng nảy và tính cách của Quảng Dã, mặc dù trong trường có rất nhiều nữ sinh thích cậu nhưng lại rất ít người có đủ can đảm để theo đuổi cậu, hiện tại người có thể mạnh dạn làm quen cậu chỉ có những nữ sinh mới vào trường chưa hiểu chuyện, nhưng chỉ cần một thời gian trôi qua, khi tính cách của Quảng Dã được lan truyền trong giới sinh viên năm nhất, thì mọi người sẽ trở nên thận trọng với cậu hơn.

"Nhưng, tôi đoán hôm nay A Dã thu hút sự chú ý hơn vì một lý do khác——"

Nhiếp Văn nhìn Tang Lê nhướng mày, mọi người lập tức hiểu ra, mỉm cười nhìn Tang Lê xinh đẹp lạ thường, Quảng Dã ném điện thoại lên bàn, liếc nhìn cậu ấy: "Cậu cho rằng tôi điếc à? nói vớ vẩn gì thế, không ăn đi?"

Nhiếp Văn nén cười: "Im đây…

"Tang Lê ngượng ngùng cúi đầu uống nước dừa. Quên đi, lần sau cô không nên ngồi đối diện với Quảng Dã… Mọi người tiếp tục ăn, Quảng Dã cũng nhấc đũa, nhanh chóng ăn xong, xách balo lên, đi đến quầy thanh toán rồi bước ra khỏi cửa hàng. Một lúc sau, năm người còn lại ăn xong bún mới đi ra, nhìn thấy Quảng Dã xách một túi cam lớn từ quầy hàng của bà lão bên cạnh đi tới, vừa đi vừa nghe điện thoại:"Em biết rồi, em tới văn phòng tìm thầy bây giờ luôn đây."

Nhiếp Văn gọi: "A Dã, đi thôi."

"Các cậu về trước đi, tôi phải tới trường tìm thầy Bạch Nam."

Quảng Dã đưa hết cam cho Trương Bác Dương, uể oải nói: "Tự chia nhau đi."

"Ể? Cậu lại còn mua cả cam nữa…"

Quảng Dã xoay người rời đi trước, Trương Bác Dương đưa cho mỗi người mấy quả cam, Dụ Niệm Niệm tò mò:

"Quảng Dã đi tìm chủ nhiệm có việc gì nhỉ? Không phải cậu ấy đã có ý tưởng gì đó rồi chứ?"

Nhiếp Văn cười: "Khỏi phải nói, thật sự có khả năng đó đấy.

"Cuối cùng, Nhiếp Văn về nhà trước, bốn người còn lại quay về trường học. Tang Lê về lớp lấy sách của lớp Hỏa Tiễn, Lư Hạ Dương đến tìm cô:"Tang Lê, chúng ta cùng đi nhé?"

"Được."

Hai người đi xuống cầu thang, Lư Hạ Dương cười nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu ở ngoài trường học, ở quán bún chú Trần."

Tang Lê ngạc nhiên: "Cậu cũng ăn ở đó à?"

"Không, lúc đó tôi chỉ tình cờ đi ngang qua bên ngoài," Lư Hạ Dương nhìn cô, "Sáu người có vẻ khá thân thiết nhỉ?"

"Ừm, bọn mình cùng nhau đi chơi vào ngày Quốc khánh."

Khi lên đến tầng hai, họ vừa nhìn thấy Quảng Dã đi vào văn phòng của giáo viên, Lư Hạ Dương ngạc nhiên:

"Là Quảng Dã phải không? Sao giờ này cậu ấy còn ở đây nhỉ?"

Tang Lê nhìn qua, nhẹ nhàng nói: "Hình như là đến gặp chủ nhiệm để nói chuyện về buổi biểu diễn khai mạc."

Lư Hạ Dương cười nói: "Không phải là đi tìm chủ nhiệm để từ chối nhiệm vụ chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!