Tang Lê chưa bao giờ thấy Quảng Dã như thế này.
Con trai thường có những cá tính riêng, tính tình hay xốc nổi, ngay cả khi cảnh cậu cãi nhau với bố vừa rồi cũng đầy vẻ ngỗ ngược và nổi loạn.
Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy cậu lại đang bộc lộ ra một loại cảm xúc kỳ lạ khó tả, cô cũng không thể nhìn thấu.
Nhưng những điều này không liên quan gì đến cô…
Tang Lê bình tĩnh thu hồi suy nghĩ lại, hạ tầm mắt xuống, cô không biết rằng trong căn phòng tầng ba bên kia, một ánh mắt nhẫn nại tràn đầy yêu thương và áy náy cũng đang nhìn chằm chằm về hướng đó.
……
Cuối cùng, Tang Lê bước trở lại phòng.
Bỏ lại chuyện của Quảng Dã, cô đi đọc sách một lát, sau mười một giờ mới đi ngủ.
Vốn dĩ cô nghĩ sẽ không phải đến trường nên có thể ngủ nướng vào ngày mai. Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau, một tiếng gầm chói tai đã đánh thức cô.
Động cơ phát ra từng đợt âm thanh giống như tiếng gầm của một con thú thép khổng lồ, tia lửa điện xẹt vào tai gây khó chịu.
Tang Lê càng lúc càng tỉnh táo.
Một lúc sau, cô ra khỏi giường rồi mở rèm. Vừa đến cửa biệt thự, cô chợt nhìn thấy Quảng Dã lái xe máy ra khỏi gara.
Có chuyện gì với người này vậy…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Lê nhăn lại, cô nằm xuống giường, bất lực kéo chăn qua đầu.
Bên kia là sân trước biệt thự tầng dưới.
Với mùi xăng xộc thẳng vào mũi, Quảng Minh Huy bất lực thở dài rồi trở vào nhà với cuốn sách và tách trà.
Mười phút sau, Quảng Dã đậu xe rồi đi vào nhà, Tống Thịnh Lan đi tới kéo lấy cậu: "Sáng sớm con làm gì mà ồn ào thế?"
Quảng Dã trả lời bằng giọng lè nhè:
"Dậy sớm, tràn đầy năng lượng nên muốn thử một chiếc mô tô."
"…Một năm 365 ngày chưa từng một ngày dậy sớm, nhưng khi bố con đi công tác về, con lại có thể dậy sớm chạy thử xe à?"
"Không được ạ?"
Tống Thịnh Lan đánh cậu, "Đừng tưởng rằng mẹ không biết con vì chuyện tối hôm qua nên cố tình tỏ thái độ như thế, mẹ cảnh cáo con đừng gây chuyện nữa, con có thể tỏ ra tôn trọng bố con một chút được không? "
Quảng Dã không nói gì, Tống Thịnh Lan cố gắng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Dù thế nào đi nữa, ông ấy cũng rất yêu thương con, mọi việc ông ấy làm đều là vì muốn tốt cho con hết…."
Quảng Dã khịt mũi và cắt lời bà:
"Hồi đó ông ấy đã làm điều đó với con có được gọi là tình yêu không?
"Tống Thịnh Lan đột nhiên không nói nên lời. Quảng Dã lạnh lùng đi đến thang máy. Quảng Minh Huy từ trong phòng ăn đi ra, lúc này Tang Lê vừa tắm rửa xong. Lúc đi xuống lầu, cô nhìn thấy Quảng Minh Huy vỗ vai Tống Thịnh Lan, cười an ủi bà:"Quên đi, đừng làm khó Tiểu Dã, tôi không tức giận đâu."
Tống Thịnh Lan thở dài: "Ông vẫn cứ luôn chiều chuộng nó như vậy."
"Dù thế nào đi nữa…tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân có lỗi với con.
"Giờ đây, ông có thể nhìn thấy con trai mình mỗi khi đi công tác về, được nhìn thấy con trưởng thành mỗi ngày đó đã là tâm nguyện lớn nhất rồi. Sau đó Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan quay lại nhìn thấy Tang Lê thì vội che giấu đi cảm xúc của mình:"Lê Lê, cháu dậy sớm thế?
Chắc là bị A Dã đánh thức hả, thật xin lỗi cháu, thằng bé này làm dì đau đầu quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!