Chương 23: (Vô Đề)

Khi bộ phim kết thúc, sáu người theo đám đông bước ra khỏi rạp.

Dụ Niệm Niệm vẫn đang đắm chìm trong những cảnh đánh nhau trong phim, kêu lên: "Trời ơi, các cậu có thấy không lúc cuối phim sư phụ đẹp trai xuất hiện, một mình cân tất cả không?!"

Lữ Nguyệt cũng hiếm khi thấy hưng phấn: "Đúng vậy, nam chính đẹp trai quá!"

Nhiếp Văn cười: "Thế lần sau tới trường, Trạm Thiến Tuyết muốn tìm tới các cậu, thì các cậu phải gọi bọn tối tới chơi Thái Cực Quyền nhá."

"Ha ha ha ha... "

Đến cửa rạp, mọi người lại đi vào phòng vệ sinh, hồi lâu sau Nhiếp Văn mới đi ra, cậu bấm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn vừa rồi trong nhóm, phần lớn đều đến từ Ốc ThiệuHuy:

[Vậy nếu A Dã nói như thế, tôi có thể tự tin chủ động được không nhỉ?!]

[Vậy bây giờ các cậu đang ở đâu? Giờ tôi cũng đang rảnh, có thể qua tham gia với các cậu được không?]

[Các cậu còn chơi lâu không?

Hay tối nay tôi sẽ đãi các cậu bữa tối.]

[@Nhiếp Văn, cậu không đọc tin nhắn à?]

[@Bác Dương, nói đi, các cậu đi đâu hết rồi???]

[Các cậu đang ở đâu??]

Nhiếp Văn quay người lại, nhìn thấy Quảng Dã và Trương Bác Dương đi tới, bật cười:

"Hai cậu có thấy tin nhắn Ốc Tử gửi trong nhóm không? Một bức ảnh của Tang Lê mà khiến cậu ta có cảm giác như bị bấn loạn lên như trúng thuốc mê vậy, cậu ta đang kêu gào để đến đây kìa."

Trương Bác Dương bất đắc dĩ, đã quá quen với những chuyện này rồi: "Đây không phải là biểu hiện thường thấy khi cậu ấy theo đuổi nữ sinh sao… thời điểm năm đầu cấp ba, năm thứ hai cấp ba đều không phải như thế cả sao?"

"Không giống nhau, cậu không cảm thấy lần này cậu ta vô cùng hưng phấn sao?" Nhiếp Văn biết Ốc Thiệu Huy là một người u mê cái đẹp,

"Nhưng điều quan trọng là Tang Lê không phải kiểu xinh đẹp tầm thường, có thể xếp hạng top đầu trong trường được đấy. Với vẻ ngoài của cậu ấy. Có bao nhiêu nam sinh không rung động hả? Cậu nghĩ rằng ai cũng có thể lạnh lùng như A Dã được sao? Trong mắt Quảng Dã chỉ có xe motor, chơi thể thao và game thôi. Làm gì có nữ sinh nào có thể hấp dẫn cậu ta hơn những thứ này chứ."

Quảng Dã không nói gì, ngồi xuống chiếc ghế ở lối vào rạp, văn nắp chai nước rồi uống.

Chờ một lúc, ba cô gái cũng tới, Nhiếp Văn nhìn thấy Tang Lê, thần bí nhướng mày nói: "Tang Lê, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Chuyện gì vậy?"

Nhiếp Văn đi đến bên cạnh cô: "Ở lớp Năm có một người bệnh phong tên là "Ốc Thiệu Huy", cậu nên tránh xa cậu ta ra.

"Trương Bác Dương ho dữ dội, cố nén tiếng cười. Khi Tang Lê nghe thấy những lời kỳ lạ này, khuôn mặt cô đầy vẻ ngơ ngác:"Ý cậu là gì……"

Dụ Niệm Niệm cũng khó hiểu: "Ốc Thiệu Huy? Không phải cậu ta là bạn của các cậu sao? Tại sao cậu ta lại mắc bệnh phong vậy?"

Nhiếp Văn mím môi, vẫn đang cố gắng không làm tổn thương anh em của mình: "Không, tôi chỉ nói đùa, nói bừa thôi."

Dụ Niệm Niệm không thèm nói chuyện với Nhiếp Văn, bèn kéo hai cô gái về phía trước: "Chúng ta xuống tầng dưới đi."

Sau khi xem phim xong, điểm dừng chân tiếp theo cuối cùng là thư viện thành phố.

Trung tâm mua sắm cách thư viện chưa đầy một km đi bộ nên bọn họ từ từ đi dạo tới đó.

Thành phố Vân Lăng nằm ở phía nam, thảm thực vật quanh năm xanh tươi, thành phố sầm uất với nhiều tòa nhà cao tầng giống như một tấm vải xanh rực rỡ, khắp nơi đẹp như tranh vẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!