Sinh nhật của Dụ Niệm Niệm là vào thứ năm.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, một tuần mới lại đến, kết quả xử lý vụ việc bạo lực học đường cũng đã có.
Trước hết, với tư cách là kẻ chủ mưu, Trạm Thiến Tuyết đã bị nhà trường quản chế, ghi sai phạm vào hồ sơ cá nhân, lưu lại vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Mức độ nghiêm trọng của hình phạt này chỉ đứng sau đuổi học, đồng nghĩa với việc nếu cô ta dám phạm tội khác ở trường thì sẽ bị đuổi học thẳng cổ.
Hình phạt ghi lại hồ sơ cá nhân có nghĩa là vết nhơ này sẽ luôn ở bên cô ta và ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của cô ta, mặc dù lần này mẹ của Trạm Thiến Tuyết có nhờ người cầu xin sự thương xót nhưng bằng chứng của vụ việc đã được xác định rõ ràng và cùng danh tiếng của Tống Thịnh Lan, cho dù không có cố ý gây áp lực, Trạm Thiến Tuyết cũng không thể được miễn trách nhiệm tội trạng do những gì cô ta đã làm.
Thứ hai, với tư cách là đồng phạm, Kha Phỉ và Cư Na đã bị khiển trách nghiêm trọng, viết bản kiểm điểm và yêu cầu tự kiểm điểm sâu sắc, đồng thời bị nêu tên và chỉ trích công khai tại cuộc họp cấp cao.
Trong buổi họp lớp, Trạm Thiến Tuyết, Kha Phỉ và Cư Na đã tự kiểm điểm đồng thời xin lỗi Tang Lê và Lữ Nguyệt trước cả lớp, các học sinh phía dưới cảm thấy vui mừng khi thấy họ cuối cùng cũng lâm vào hoàn cảnh này. Toàn bộ đều cảm thấy vui vẻ và sảng khoái.
Sau khi buổi họp lớp kết thúc, ba người bước ra khỏi lớp, nghe nói cả ba đã trở thành tâm điểm bàn tán của bạn học: "Ba người bọn họ đáng bị như vậy. Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng đã nhận được quả báo, đặc biệt là Trạm Thiến Tuyết, thật đáng kinh tởm."
"Trạm Thiến Tuyết luôn ỷ vào mẹ cậu ta bao che. Không ngờ người nhà của Tang Lê lại là mẹ của Quảng Dã, tôi xem sau này cậu ta còn dám giở trò đồi bại gì được nữa không."
"Nếu cậu ta gây rắc rối lần nữa, cậu ta sẽ bị đuổi học trực tiếp. Sẽ không còn ai bảo vệ cậu ta được nữa.
"Trạm Thiến Tuyết từ trong toilet đi ra, sắc mặt tái xanh, cô ta vốn luôn quen dẫm lên chân người khác, giờ cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng lại không dám phản bác một lời. Ba người trở lại lớp, Tô Bạch Tình ngồi ở hàng ghế đầu quay lại nhìn bọn họ, ánh mắt chuyển động, nhanh chóng nắm lấy tay Trạm Thiến Tuyết, nhẹ nhàng an ủi cô ta:"Thiến Tuyết, đừng bất mãn.
Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Chỉ cần sau này đừng gây rắc rối là được."
Kha Phỉ đứng ở một bên không vui nói: "Bạch Tình, lúc đầu Thiến Tuyết đứng ra bênh vực cậu, nhưng bây giờ cậu lại nói như vậy, thực sự rất khó chịu."
Tô Bạch Tình hoảng hốt: "Mình chỉ là lo lắng cho Thiến Tuyết mà thôi, Thiến Tuyết, mình thật sự không có ý gì khác…"
Trạm Thiến Tuyết nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tô Bạch Tình, trong lòng mềm nhũn: "Mình biết, mình không có ý trách móc cậu, hãy quên chuyện lúc trước đi."
Cô ta trân trọng Tô Bạch Tình, cũng coi cậu ta như bạn thân nhất của mình, vì vậy cô takhông có ý định làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn mà chỉ dừng lại ở đó.
Tô Bạch Tình gật đầu, nhìn Trạm Thiến Tuyết với ánh mắt sâu thẳm.
Sau khi truy cứu trách nhiệm cho học sinh xong, Lôi Đan, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, lần này không thể thoát khỏi bị kỷ luật.
Cô bị nhà trường khiển trách nặng nề vì coi thường xung đột giữa học sinh và yêu cầu tiến hành kiểm điểm kỷ luật, thành tích cá nhân bị trừ, đánh giá thành tích bị hủy bỏ, giải lớp học văn minh mà cô mong muốn nhất cũng bị hủy bỏ, thậm chí xếp hạng báo bảng đen cũng bị hủy.
Thật đáng tiếc vì báo bảng đen của lớp do Quảng Dã vẽ đã xếp hạng đầu tiên trong số các lớp cuối cấp.
Ngoài ra, trưởng khoa giáo dục đạo đức cũng nhấn mạnh vấn đề bắt nạt trong khuôn viên trường trong lễ chào cờ và quyết định xử lý nghiêm các vụ việc tương tự, nghiêm túc chấn chỉnh tinh thần học đường, đảm bảo cho mọi người một môi trường học tập an toàn.
Lễ chào cờ kết thúc, Dụ Niệm Niệm tò mò hỏi: "Đúng rồi, thế Diệp Bân sẽ xử lý thế nào?"
Nhiếp Văn cười: "Cậu có thể quản lý học sinh của trường học khác sao?"
Dụ Niệm Niệm tức giận: "Chẳng lẽ bọn họ không phải bị xử lý gì sao?"
Trương Bác Dương: "Có vẻ như cậu ta cũng không yên đâu…. trường của họ lần này cũng sẽ xử lý nghiêm túc, bởi vì đi…đánh học sinh trường khác gây ầm ĩ…là một vấn đề khá lớn."
Nhiếp Văn vòng tay qua vai Quảng Dã: "Yên tâm, trừng phạt nhất định là việc khó tránh khỏi, nghe nói Diệp Bân rất không vui, sau này dọa sẽ đến tính sổ với A Dã, bị đánh thành ra như thế rồi, vậy mà cậu ta vẫn cứng miệng."
"Hahaha nếu cậu ta còn có gan tới gây sự, cứ để A Dã đánh cậu ta thêm lần nữa là được mà."
Tóm lại, sự việc đã kết thúc, vụ bắt nạt học đường tạm thời đã kết thúc, một tuần cũng trôi qua.
Thứ Sáu tuần này là ngày cuối cùng trước Quốc khánh, nhưng học sinh cuối cấp 3 chỉ được nghỉ 5 ngày.
Trên thực tế, hiếm có năm ngày nghỉ, bởi vì trong kỳ nghỉ hè, bọn họ phải học thêm một tháng, nếu không ngay cả năm ngày này cũng không có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!