Chương 20: (Vô Đề)

Tang Lê được bao phủ bởi thân hình cao lớn của thiếu niên, trong lòng cô có những cảm xúc không rõ ràng, nhẹ nhàng thì thầm: "Mình chỉ muốn ra ngoài giúp cậu…."

Cậu nhếch mép: "Cậu có chắc là cậu nhấc nổi mấy chậu cây ấy lên được không?"

"…

"Tang Lê ngẩng đầu nhìn cậu, nghĩ tới điều gì đó, đang định mở miệng, đột nhiên cửa biệt thự mở ra, Tống Thịnh Lan bước vào. Nhìn thấy Quảng Dã và Tang Lê, bà vội vàng hỏi:"Tiểu Dã, con mang chậu cây vào cho mẹ chưa?

"Lúc Tống Thịnh Lan đang trên đường về nhà thì trời đổ mưa, đúng lúc bà đang nói chuyện điện thoại với Quảng Dã, nên nhờ cậu chuyển những chậu cây bảo bối vào nhà kho, không thể để chúng bị mưa lớn xối vào Quảng Dã uể oải đáp rồi, Tống Thịnh Lan đi vào, Tang Lê chào hỏi, lúc này Tống Thịnh Lan mới nhìn thấy cả người cô dính đầy nước, bà kinh ngạc nói:"Lê Lê, cháu sao thế này?

Tiểu Dã, không phải con lại bắt Lê Lê làm việc này đấy chứ?!"

Tang Lê vội vàng nói: "Không, không, không liên quan gì tới Quảng Dã đâu ạ, là cháu chủ động tới giúp đỡ mà thôi…"

Quảng Dã:

"Ừm, đến giúp đỡ. Càng giúp càng phiền."

"…

"Người này có mỏ hỗn như vậy sao? Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cậu:"Sao con lại nói chuyện kiểu đó? Lê Lê có lòng tốt. Lê Lê, cháu mau lấy khăn tắm nhanh chóng lau người đi, kẻo bị cảm lạnh."

"Không sao đâu dì, cháu chỉ bị ướt một chút thôi…"

Tống Thịnh Lan dẫn Tang Lê tới phòng khách ngồi, bảo mẫu mang trái cây đến, Tống Thịnh Lan cũng gọi Quảng Dã: "Lại đây ăn trái cây đi, sao nhìn thấy mẹ lại bỏ chạy vậy?"

"Không phải là mẹ bảo con đừng có làm phiền tới mẹ sao?"

"Đừng có nói năng vớ vẩn nửa, có chắc là không thấy mặt con thì mẹ sẽ không phải phiền lòng vì con nữa không hả? "

Quảng Dã đi tới, lơ đãng ngồi xuống ghế sofa, Tống Thịnh Lan vẫy tay với Tang Lê: "Lê Lê, ăn đi cháu."

"Vâng ạ."

"Đúng rồi, hôm nay ở trường có ai đến gặp cháu không? Con bé tên họ Trạm đó còn gây chuyện nữa không?"

"Không ạ, cậu ấy đã bị đình chỉ tạm thời rồi ạ."

Tống Thịnh Lan thở phào nhẹ nhõm: "Nếu con bé đó lại tìm cháu nữa thì cháu nên lập tức thông báo cho nhà trường và dì, không việc gì phải sợ cả."

"Vâng."

Tống Thịnh Lan rót một tách trà, nhìn Quảng Dã rồi nói với cậu: "Ở trường con phải chăm sóc Lê Lê, đừng để con bé bị bắt nạt, nhớ chưa?"

Chàng thiếu niên uể oải dựa vào ghế sofa, nhăn nhó hỏi:

"Con có thời gian rảnh để đi làm vệ sĩ mỗi ngày sao?"

Tống Thịnh Lan vỗ vào chân cậu: "Thằng nhãi này, ý mẹ không phải bảo con làm vệ sĩ mỗi ngày, dù sao đấy là việc mẹ giao cho con."

Tống Thịnh Lan nắm lấy tay Tang Lê, "Lê Lê, cháu không phải để ý thái độ của nó đâu.

"Tang Lê liếc nhìn Quảng Dã và trả lời một cách mơ hồ. Nhưng thái độ của Quảng Dã rõ ràng là cảm thấy rất khó chịu, nên cô cũng không dám và cũng không muốn làm phiền cậu."Lê Lê, cháu tiếp tục giúp dì trông chừng Tiểu Dã ở trường nhé, nếu nó mà có hành động hay thái độ khác thường gì phải nói cho dì biết nhé.."

"…Lại nữa? Bên cạnh con còn không đủ tai mắt của mẹ à?"

Khi Quảng Dã nghĩ đến người để lộ thông tin lần trước của cậu cho đến nay vẫn chưa tìm ra, cậu lại cảm thấy tức giận.

Tống Thịnh Lan cười, cố ý trêu chọc cậu: "Mặc dù mẹ cho phép con sử dụng xe máy, nhưng nếu con không ngoan ngoãn nghe lời, bất cứ lúc nào mẹ cũng sẽ tịch thu chìa khóa xe của con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!